Thụy Sỹ, một trong những quốc gia thích hợp để an dưỡng nhất trên thế giới, non xanh nước biếc, thiên nhiên cảnh sắc hợp lòng người. Hồ Geneva là hồ lớn nhất ở Thụy Sỹ, xung quanh hồ xây dựng rất nhiều biệt thư xinh đẹp và khu nhà cao cấp, kẻ có tiền từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây, không muốn rời đi.
Một tiếng động rất nhỏ vang lên, Harry xuất hiện tại một chỗ vắng vẻ không người, hôm nay cậu chải kiểu tóc đang lưu hành trong thế giới Muggle, trên mũi là kính mắt gọng vàng, mặc tây trang hàng hiệu, trên cổ tay mang đồng hồ nổi danh, ngay cả nước hoa cũng là sản phẩm trào lưu của Muggle. Khác với sự xa hoa ở thế giới pháp thuật, tuy từ đầu đến chân vẫn mang phong thái nhân vật thượng lưu, nhưng có thêm vài phần chín chắn và từng trải – điều này Voldemort cố gắng tránh cho cậu ở thế giới pháp thuật.
Nhìn xung quanh không người, cậu đẩy kính mắt, bước nhanh tới một biệt thự kiểu dáng khác biệt, lấy chìa khóa mở cửa.
Thấy một trong hai vị chủ nhân đã đến, quản gia nhanh chóng ra đón, “Chủ nhân Harry, hôm nay ngài đến sớm hơn bình thường. Công việc của ngài rất thuận lợi?”
“A, Bob thân mến, công việc hôm nay rất thuận lợi.” Harry nở nụ cười nhẹ nhàng, khóe miệng giương lên15°. “Mọi việc trong nhà đều tốt chứ?”
“Vâng, chủ nhân, hôm nay mọi việc đều bình thường, có vài bức thư đợi ngài hồi âm, đã đặt ở thư phòng của ngài.” Bob nghiêm túc báo cáo mọi việc trong nhà, “Tiểu chủ nhân Daniel cũng tốt hơn so với hôm qua.”
“Thật sao?” Nghe được tình huống của Daniel có biến chuyển, tâm trạng Harry theo đó mà tốt lên, “Vậy thì tốt quá. Bây giờ nó ở đâu?”
“Tina ôm tiểu chủ nhân Daniel đến phòng đồ chơi trên lầu hai, tiểu chủ nhân rất vui vẻ.” Bob trả lời.
Harry gật đầu, “Lát nữa ta đi thăm nó.” Nói xong, cất bước đến thư phòng.
“Chủ nhân, bữa tối hôm nay ngài muốn dùng gì?” Bob theo sát vài bước, hỏi.
Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Harry nói: “Đơn giản một chút, à… Thêm một ly sữa cho Daniel.”
“Vâng, chủ nhân.”
Harry nhìn địa chỉ của bức thư, cầm lấy hai bức trong đó đi đến trước lồng bạc, “Hedwig đáng yêu, phải nhờ ngươi rồi.”
Hedwig táp miệng, đợi Harry cột thư rồi bay ra ngoài cửa sổ.
Sau đó Harry ngồi xuống, cẩn thận viết ba phong thư hồi âm, phong thư cuối cùng, cậu cười lạnh, dùng đũa phép châm lửa, cho đến khi hóa thành tro bụi.
Cầm lấy điện thoại, cậu bấm số, “Xin chào, ngài bá tước, ta là Harry Potter. A, ta không dám nhận, là nhờ nỗ lực của ngài mà nữ hoàng bệ hạ sở mới đồng ý, ta thực sự không giúp nhiều lắm. À… Một khi đã ngài đã muốn như thế, được rồi, ta nhận lời mời của ngài. Được, được, ta nhất định đến đúng giờ. A? Ta hiểu được, ta và hắn sẽ đến…. Kỳ thật, là có chuyện… Ngài còn nhớ rõ…… mây mù? Ta biết ngài sẽ không quên… Đúng vậy, mây mù đã bao phủ đôi mắt, xem ra không thể giữ lại đôi mắt nữa.” Lời của đối phương khiến cậu mỉm cười, theo thói quen nhếch môi 15°.
” Đúng vậy, ta xác định, chúng ta cần đổi một đôi mắt, một đôi mắt sáng hơn, trung thực hơn.” Harry nhẹ nhàng nói, ánh mắt hiện lên sự sắc bén.
Buông điện thoại, Harry vươn tay, các ngón tay đan vào nhau, chống cằm. Cậu nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, mông lung, phân không rõ sáng tối.
Hai năm, cậu và Voldemort đến thế giới Muggle hai năm. Trải qua khó khăn, Voldemort đã dần thích ứng được quy tắc của thế giới Muggle, dưới tình thế bất lợi, Slytherin luôn biết ẩn nhẫn chờ đợi, cuối cùng Tử thần thực tử đã vượt qua mùa đông khó khăn, thế cục chuyển biến tốt. Tử thần thực tử đồ hình thành lực lượng ở Muggle, tiếp cận với các tầng lớp của thế giới Muggle, các quốc gia; muốn các loại ích lợi khác nhau, các tầng lớp của Muggle cũng giống vậy, nhận lấy lợi ích từ Tử thần thực tử, trở thành lực lượng ủng hộ Tử thần thực tử; cũng có rất nhiều Muggle bị dẫn dắt, nhận định Tử thần thực tử vô hại, không ảnh hưởng gì đến thế giới Muggle, thậm chí cho rằng Tử thực tử đồ và thế giới Muggle có thể tạo tình hữu nghị dài lâu; Hội phượng hoàng và những người ủng hộ Hội phượng hoàng vẫn ngoan cố chống cự, nhưng không gian sinh tồn không ngừng bị thu hẹp.