Sáng sớm, 6:30, phát thanh viên đọc tuyên bố chiến tranh của Dumbledore, công bố tình trạng thương vong của trận đấu rạng sáng, Tử thần thực tử chết 7 người, bị thương 20 người. Sau đó, một đám cú đưa tới một cuốn sách nhỏ được bộ pháp thuật in ấn, có một số nội dung Harry từng thấy ở thế giới kia: Ví dụ như dạy một số thần chú phòng thân, dạy phù thủy chưa trưởng thành cách dùng phép độn thổ, dễ dàng rời nhà bất kì lúc nào, tuyệt đại đa số người bệnh đều có một quyển để nghiên cứu.
Sau đó lại có một số người bị thương đến, Harry mới biết được trong một ngày hai bên đã giao chiến tận năm lần, thậm chí liên lụy đến không ít dân chúng vô tội, có đứa trẻ dưới mười tuổi được cha mẹ lảo đảo đưa tới chữa trị.
” Những người này thật sự là quá mức, ngay cả đứa nhỏ cũng thương tổn!” Lily ôm lấy phù thủy nho nhỏ được đưa tới, yêu thương băng bó vết thương nơi cánh tay bị phù thủy trưởng thành gây ra, đứa nhỏ nhỏ giọng nức nở. Cha mẹ nó đều đang ở phòng bệnh nặng, bởi vậy không ai biết rốt cuộc là Tử thần thực tử hay là Hội phượng hoàng gây ra vết thương.
Harry ngồi bên cạnh Lily, dịu dàng nhìn hành động của cô, nhưng lời nói trong miệng mang theo tàn khốc: “Đây là chiến tranh, Lily, kẻ yếu luôn bị kẻ mạnh thương tổn. Người trưởng thành đánh nhau, căn bản không thể bận tâm mấy đứa nhỏ cần bảo vệ, cho nên, những đứa nhỏ chỉ có thể tự tăng cường năng lực của chính mình, giảm bớt thương tổn cho chính bản thân.” Đây là phương pháp duy nhất những đứa trẻ có thể bảo vệ chính mình.
” Như vậy tại sao phải có chiến tranh chứ? Tại sao nhất định vì muốn đạt được thỏa mãn của bản thân mà không để ý mọi thứ?” Lily tức giận thấp giọng la hét, trong lòng cô đã xem Voldemort là côn đồ tội ác đầy trời.
Harry hạ mi mắt, tại sao phải có chiến tranh? Nguyên nhân rất nhiều, lập trường khác nhau, suy nghĩ khác nhau, mục tiêu cuộc sống khác nhau…… Hai người lãnh đạo đều có lý do không thể dao động, một khi đối phương không muốn thỏa hiệp thì chỉ có thể dùng bạo lực tiêu diệt. “Nơi có người thì có sự khác nhau, khác nhau không thể điều hòa sẽ biến thành chiến tranh, đây là chuyện không thể tránh được. Trước kia hai người vẫn ở trạng thái giằng co, Voldy không hài lòng, ngài Dumbledore vừa lòng sao? Hai người bọn họ đều là người có tính khống chế người khác rất mạnh, sự tồn tại của đối phương chính là cái gai trong lòng, không rút ra thì lo lắng. Khác nhau là Voldy có thói quen chủ động thể hiện ra, còn ngài Dumbledore giấu đi mà thôi.” Nếu không nắm chắc, một trong hai người phải có một người ngã xuống, vĩnh viễn không thể đứng lên, thì hai người sẽ không sẵn sàng đánh nhau. Cậu không chú ý tới, chính mình lại dùng “Tính khống chế người khác rất mạnh” Để hình dung Dumbledore, đây là câu Voldemort từng dùng để đánh giá hiệu trưởng của Hogwarts.
Lily trộm liếc mắt nhìn Harry, dùng thanh âm ai cũng không nghe được nói: “Không, hiệu trưởng Dumbledore không phải người như vậy.” Chắc chắn là vì Harry ở cùng Voldemort quá lâu, bị Voldemort lừa bịp, mới có thể nói hiệu trưởng Dumbledore như vậy. Hiệu trưởng Dumbledore là một vị lão giả hòa nhã, hài hước và trung hậu.
—
Harry đã trực ban vào thứ hai, cho nên dù chiến tranh bùng nổ, cậu cũng không cần trực ban, tăng ca tới 9:00, thấy không còn chuyện gì liền dùng phép độn thổ trở lại trang viên Voldemort. Ngồi xe ngựa tới dinh thự, Voldemort đã đứng đón, ôm chầm lấy bả vai Harry, quan tâm hỏi: “Dùng bữa tối rồi chứ?”
Harry gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, “Có ăn một chút, người bệnh nhiều lắm.”
” Vậy có mệt hay không?” Voldemort cùng Harry đi vào phòng ăn, ý bảo gia tinh đem bữa tối lên.
Hưởng thụ Voldemort khi nhẹ khi mạnh mát xa, Harry thoải mái đến mức muốn ngủ, “Mệt, sao có thể không mệt chứ? Một ngày hôm nay, người bệnh so với cả tuần còn nhiều hơn.”
Khi gia tinh đưa bữa tối lên, Harry nhanh chóng ăn, thậm chí không thèm để ý tới tác phong đã luyện tập từ khi bước chân vào Slytherin. Cậu thật sự đói lả, bữa trưa chỉ ăn một miếng bánh mì salad, bữa tối chỉ có một ly nước bí đỏ, bụng đã sớm kêu vang.
” Vậy ăn nhiều một chút.” Voldemort hướng gia tinh ngoắc ngoắc tay, thức ăn lại được đưa lên. Hắn mỉm cười nhìn Harry vùi đầu vào ăn, “Harry, làm bác sĩ thật khổ a?”
Harry gật đầu.
” Không thể ăn cơm đúng giờ, công việc lại nặng nhọc.”
Harry tiếp tục gật đầu, xoa xoa mắt, có chút mệt mỏi, ăn xong liền tắm rửa rồi ngủ là tốt nhất.
” Thỉnh thoảng còn bị người nhà bệnh nhân oán trách.”
Harry tiếp tục gật đầu. Trước kia loại chuyện này không ít, về sau sẽ càng nhiều. Thực sự mệt mỏi, dứt khoát đi ngủ được rồi?
” Cho nên từ chức a.” Voldemort nói, “Công việc ở bộ pháp thuật nhàn rỗi thoải mái, ít nhất trước khi chiến tranh chấm dứt nó không có công việc gì có thể phí thời gian suy nghĩ.”
Harry lập tức tỉnh táo. “Không, Voldy, ta rất yêu công việc này.”