{Buổi sáng tốt lành, Nagini.} Harry thoải mái nói với chuyện với đại xà, nó làm nũng quấn quít lấy cậu, chiếc lưỡi đỏ liếm bàn tay cậu, tâm trạng buồn bực của cậu liền tốt hơn một chút.
{Buổi sáng tốt lành, Harry, ngươi nhìn thấy Voldy chứ?} Nagini buông Harry ra, trườn tỡi bữa cơm của mình, ở đó có một bồn sữa và hai tảng thịt bò hun khói lớn.
Harry bĩu môi, {Không nhìn thấy. Hắn hình như đi chưa lâu lắm.} Miễn cưỡng đâm đâm khay bạc trên bàn.
{Hình như thời gian này hắn bận rất nhiều việc.} Nagini nghiêng đầu, ngây thơ như cái gì cũng không biết.
{Hắn luôn bề bộn nhiều việc, Nagini.} Harry sửa chữa câu nói cố ý hời hợt của Nagini, {Gần nhất càng bận rộn hơn.} Cậu khẽ thở dài.
Một người một xà nhìn nhau vài giây, đều tự dời tầm mắt. Chuyện phải tới cũng sẽ tới, ai cũng không ngăn cản được.
Ăn xong bữa sáng, Harry thay trang phục Muggle, lên xe điện ngầm đi tới nơi làm việc, nói với người trông coi:” Harry Potter, bác sĩ.” Người trông coi gật đầu, tỏ vẻ đã xác nhận, cậu đi qua cửa, tiến vào bệnh viện St.Mungo. Đi qua đại sảnh mới chỉ lai vãng một số người, cậu đi vào phòng dành cho viên chức, trên tường treo đầy các bức họa của bác sĩ, Harry tìm bức họa của mình, dùng đũa phép gõ gõ dưới bức họa, thông báo cho người của bệnh viện là cậu đến đi làm. Dọc theo đường đi, phù thủy nhìn thấy cậu đều chào hỏi, “Buổi sáng tốt lành, Harry.” Đây là người đã vào làm việc ở bệnh viện hơn 1 năm. “Buổi sáng tốt lành, chủ nhiệm Potter.” Đây là người mới vào làm việc ở bệnh viện. “Buổi sáng tốt lành, bác sĩ Potter.” Đây là người bệnh. Harry đều mỉm cười ân cần thăm hỏi bọn họ.
Đi ra khỏi phòng viên chức, đi qua từng cánh cửa, Harry đi vào thang máy pháp thuật. Nửa năm trước khi cậu là bác sĩ, cậu đã dốc sức phát minh là một thứ không khác thang máy của thế giới Muggle, nhưng lại do pháp thuật điều khiển, cậu chịu không nổi việc mỗi ngày đều leo lên leo xuống 7 tầng cầu thang. Cậu dùng đũa phép gõ gõ, cửa vừa mở liền tiến vào, đũa phép chỉ vào số 7, pháp thuật nhanh chóng đưa nó đi lên, dừng lại thì phát ra một tiếng đinh, số 7 cũng tối đi.
Harry bước ra khỏi thang máy, quẹo trái tới cửa thứ 3. Trên cửa có dòng chữ “Phòng 707 – Phòng chủ nhiệm.” Đây là phòng làm việc của Harry. Harry thay trang phục Muggle, mặc áo choàng bác sĩ màu trắng, lúc đi tới bàn làm việc hình bán nguyệt thì thấy trên bàn có bảy tám chiếc máy bay nhỏ quen thuộc. Đều là những bệnh nhân muốn Harry chữa trị cho mình, hiện tại Harry chỉ đang chữa trị cho một số bệnh nhân ở tình trạng khôi phục và xử lý một số chuyện cần thiết. Harry thoải mái ngồi trên sofa rộng rãi, nhanh chóng xem một lần. Đầu tiên là danh sách bệnh nhân và tình trạng bệnh hôm nay, Harry lên danh sách những người có tình trạng nghiêm trọng hơn, sau đó xếp thành máy bay, ném ra ngoài, nó theo đường cũ trở về trả lời. Tiếp theo là những chuyện cần xử lý, nhìn kỹ, không thấy có gì quan trọng cần cậu đích thân làm, để máy bay nguyên dạng, bảo máy bay trở về, cậu tin rằng nữ thư kí thông minh như Rose Cox hiểu được nên làm như thế nào. Cuối cùng cậu xem qua chiếc máy bay có ghi tình huống bệnh nhân đang hồi phục, có bệnh nhân hồi phục tốt, có bệnh nhân không tốt lắm, trong lòng hiểu rõ, cậu đem máy bay bỏ vào túi, dùng thang máy pháp thuật xuống lầu. Đầu tiên đến xem người bệnh mới, sau đó đi thăm các phòng.
Từ lúc Harry tốt nghiệp, thời gian đã trôi qua ba năm. Ba năm qua xảy ra rất nhiều việc: Voldemort hủy bỏ quan hệ cậu cháu với Harry, hai người công khai danh chính ngôn thuận ở cùng nhau; Harry trở thành bác sĩ hàng đầu của bệnh việc St.Mungo, với trình độ xuất sắc và tính cách tốt bụng, cậu thuận lợi một đường lên tới vị trí chủ nhiệm; Harry giết Peter Pettigrew, Voldemort không hiểu được quyết định này của cậu; James và Lily đính hôn, dự tính nửa năm sau sẽ kết hôn; Snape được Voldemort đề cử, trở thành giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám tiếp theo của Hogwarts; Lucius vào sở thi hành luật pháp thuật, đồng thời bắt đầu quản lý gia tộc, tháng trước Harry tham dự hôn lễ của hắn và Narcissa.
Thời gian luôn qua nhanh như vậy.
Harry trở lại phòng viên chức, hai bác sĩ thực tập do cậu hướng dẫn đã chờ ở đây, “Chủ nhiệm Potter, người bệnh đã chờ ở phòng trị liệu rất lâu.”