Snape yên lặng ngồi ở một góc của lều thét, không hề chớp mắt nhìn con sói đang ngủ say. Cho dù ngủ, Remus cũng thường thường không yên giãy dụa thân thể, giống như mơ thấy cái gì khiến hắn không yên. Dù giãy dụa thế nào, dù tư thế nào, vết thương trên người cũng không thể che dấu, một vết rồi lại một vết.
” Cậu có biết là ai làm cậu ấy bị thương không?” Hôm qua Snape trở về đã hỏi Harry như vậy.
Harry kinh ngạc quay đầu lại, ” Ai làm cậu ấy thương? Ai bị thương?”
“Lupin.”
” Không ai, Severus, người duy nhất có xích mích với cậu ấy là tớ và cậu.” Harry nhún vai.
” Nhưng trên người cậu ấy đều là vết sẹo, nhất định có người làm cậu ấy bị thương.”
Harry cẩn thận nghĩ lại, lắc đầu, ” Không có. Cha mẹ cậu ấy cũng là phù thủy, nếu có người làm cậu ấy bị thương, cha mẹ cậu ấy sẽ không ngồi yên.”
Snape im lặng. Vết thương trên người Lupin là thật, như vậy là do đâu?
” Là tự cậu ấy làm chính mình bị thương.” Harry nhớ lại lời Remus từng nói trước kia, ” Sau khi biến hình không thể khống chế thú tính, nhưng bị nhốt trong lều thét không thể ra ngoài tấn công người, cho nên tấn công chính mình.”
Tấn công chính mình sao? Snape nắm chặt tay, cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn vỗ về vết thương trên người Lupin. Bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, hắn không thể khiến mình ngày càng hãm sâu vào đó, hắn không thể cam đoan một khi hắn xúc động chạm lên vết thương đó hắn sẽ có phản ứng gì, nhưng chỉ nhìn thì càng đau, nếu những vết thương đó nằm ở trên người mình thì sẽ thế nào?
Hắn không phải là người không có tình cảm, bởi vì cho tới bây giờ hắn chưa từng nhận được nên hắn không hy vọng, bởi vậy hắn có thể tàn nhẫn đối với người hắn yêu, càng tàn nhẫn với chính mình. Hắn không thể ở bên Lupin, cũng không để lộ tình yêu mình dành cho Lupin. Hiện tại hắn còn có thể khống chế cảm xúc và hành động của mình, nếu hắn không khống chế, dã thú trong lòng thoát ra, sẽ phá hủy tất cả.
Nhìn Lupin, chỉ cần nhìn là được.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ Harry tặng hắn nhân Lễ Giáng Sinh, một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, đã 10:30. Đã đến giờ, hắn phải trở về, tựa như cô bé lọ lem phải về trước lúc đồng hồ điểm 12 giờ. Nhanh chóng đứng dậy, xoay người, khóe mắt liếc thấy đôi mắt màu vàng của người sói. Snape giật mình đứng tại chỗ, quay đầu lại, thấy người sói đang ngồi, hoang mang nhìn hắn.
Thời gian như dừng lại, ánh mắt Lupin không hề ác độc, mà là mờ mịt. Dù Snape biết lúc này Lupin hoàn toàn không nhận ra hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy lòng chua xót. Nếu lúc Lupin không biến hình cũng nhìn hắn như vậy, hắn sẵn sàng……
” Severus? Nên trở về! Nhanh lên!” Gương hai mặt trong túi truyền ra tiếng gọi của Harry, lớp thực hành đã chấm dứt, ba người nhóm James đã đi đến cây liễu roi, nếu Snape gặp bọn họ thì sẽ rất rắc rối.
Snape xoay người, áo choàng lay động là cảnh tượng cuối cùng Lupin nhìn thấy.
Tháng 5, Ravenclaw thắng Hufflepuff với tỉ số 300:150, vững vàng đứng ở vị trí thứ 3.
Tháng 6, lớp thực hành đặc biệt phòng chống nghệ thuật hắc ám kết thúc, Harry cũng giúp học sinh nhà Slytherin phụ đạo về Muggle xong, vì nhóm học sinh mãnh liệt yêu cầu, Harry đáp ứng lời Voldemort, giúp học sinh năm 7 phụ đạo thêm 1 năm, vẫn là hai tuần 1 lần. Trận chiến cuối cùng giữa Gryffindor và Slytherin tranh cúp Quidditch cũng đã đến.
Ngày diễn ra trận đấu, Snape dậy sớm, cũng kéo luôn Harry dậy, ” Hôm nay là trận đấu với Gryffindor, cậu còn ngủ nướng!”
Harry dụi mắt, ngáp một cái, ” Severus, thả lỏng, thả lỏng, không phải chỉ là…… Hô…… Quidditch…… Hô…… Thôi sao…… Hô……”
Thấy Harry vẫn còn muốn ngủ, Snape vẫy đũa phép, một bình nước lớn xuất hiện trên đầu, sau đó đổ xuống!
Harry vuốt bọt nước trên mặt, không nói gì. Chọc ai cũng đừng chọc Snape……
Bầu không khí ở đại sảnh Hogwarts rất ngưng trọng, trước mặt Harry là một bàn đầy thức ăn, học sinh Slytherin hy vọng Harry có thể bắt được trái Snitch, đem thức ăn của mình đến trước mặt Harry, muốn cậu ăn nhiều, duy trì thể lực.
” Tốt nhất là lúc chúng ta vượt lên trước hoặc điểm số ngang bằng với Gryffindor thì bắt lấy trái Snitch, không được bắt lúc kém 140 điểm.” Đội trưởng Slytherin không ngừng lải nhải bên tai Harry.
Điên, thật sự là điên, Harry không chỉ thấy cầu thủ của Slytherin điên, mà cả cậu cũng điên, bị lải nhải đến điên.