Vừa ăn trưa, cô vừa dùng điện thoại lướt xem thông tin nhà đất ở thành phố Vinh Ninh.
"Muốn tìm một nơi trú ẩn thích hợp cũng không dễ dàng gì."
Một tiếng trước cô còn sở hữu bất động sản, nhưng giờ nó đã biến thành 5,6 triệu trong thẻ ngân hàng.
Hơn nữa, khu Vân Lan Uyển thì không cần phải cân nhắc.
Đó là khu dân cư, bây giờ vị trí địa lý có tốt đến đâu thì sau ngày tận thế sẽ thê thảm bấy nhiêu!
Khu dân cư đông đúc thì bỏ qua đi, vẫn nên tìm ở ngoại ô.
Đây về cơ bản sẽ là căn cứ địa chính của cô sau này, phải thận trọng.
Vừa xem nhà, cô vừa tính toán trong lòng. Cộng thêm tài sản thừa kế của cha mẹ, trong tay cô đã có 15,6 triệu.
Nghe có vẻ không ít, nhưng để có thể ung dung đối phó với thời tiết khắc nghiệt và cả zombie của ngày tận thế thì vẫn chưa đủ.
Nơi trú ẩn kiên cố, vũ khí, vật tư, thứ nào cũng không thể thiếu.
Những thứ này không chỉ lo cho một mình cô, trong lòng cô đã có một kế hoạch cụ thể cho tương lai.
Muốn sống ung dung tự tại trong ngày tận thế, không sợ bị người khác uy hϊếp ư?
Vậy thì vật tư, quyền thế, lãnh thổ, thuộc hạ, cũng không thể thiếu thứ nào!
Ở tận thế, kết cục của một kẻ đơn độc thảm đến mức nào, cứ nhìn vào trải nghiệm của chính mình thì biết.
Kiếp trước cô cũng muốn vào một căn cứ lớn, dựa vào thế lực mạnh để che chở cho cái thân thể ốm yếu này.
Không ngờ chưa thành công đã bỏ mạng, mà căn cứ lớn gần nhất lại chính là căn cứ của Đặng Hưng Bằng!
Thứ rác rưởi đó đã đuổi cô ra khỏi căn cứ chỉ sau mười phút, còn hung hăng làm nhục cô một phen.
“Nhưng bây giờ thì khác rồi!
Làm lại một lần nữa, còn có hệ thống trong tay.
Tôi nhất định sẽ đi đầu.
Dù có dựa vào căn cứ lớn đến đâu thì chẳng phải vẫn bị người ta điều khiển sao?
Nếu đã có thêm một cơ hội làm lại, đương nhiên phải chơi một ván lớn!
So với việc dựa dẫm vào kẻ khác, không bằng chính mình trở thành một cái cây đại thụ có thể che trời trong thế giới tận thế này!
Tôi chính là quyền thế, tôi chính là tự do!"
Ánh mắt Khương Thăng Nguyệt sâu thẳm, dưới ánh nắng loang lổ trông càng thêm lập lòe, khó đoán.
Đột nhiên, cảm xúc của cô thay đổi, cô khẽ thở dài một tiếng.
"Nhưng trước hết vẫn phải tranh thủ thời gian kiếm chút tiền để nuôi dưỡng cái mầm cây nhỏ này của tôi đã."
Buổi chiều, ngoại ô phía tây thành phố Vinh Ninh.
Khương Thăng Nguyệt nhìn nhà kho rộng gần ngàn mét vuông trước mắt, chìm vào im lặng.
Đây chính là một trong những tài sản thừa kế mà cha mẹ cô, những nhà nghiên cứu, để lại cho cô sao?
Nhà kho được chia làm hai bên, bên trái đặt rất nhiều máy móc được bọc bằng màng bảo vệ trong suốt và vải chống bụi, trông đều là một số thiết bị thí nghiệm.
Bên phải thì xếp ngay ngắn từng chồng thùng giấy lớn, bên ngoài không có bất kỳ nhãn mác nào, đếm kỹ có 200 thùng.
Khương Thăng Nguyệt tiến lên mở một thùng, từng gói vật tư được xếp ngay ngắn bên trong.
Mỗi gói vật tư đều bao gồm một phần lương khô và một túi sơ cứu!
Trong đó, lương khô là bánh quy nén, mỗi gói 100g, tổng cộng 5 gói, cùng với một phần thực phẩm tự hâm nóng tiện lợi cho việc sử dụng ngoài trời!
Túi khẩn cấp là loại tiêu chuẩn thường dùng.
Bao gồm băng gạc, băng dán y tế, miếng dán hạ sốt, tăm bông tẩm cồn và thuốc chống viêm, đối với người bình thường cũng là những thứ vô cùng thiết thực.
Trong thùng này có 5 gói vật tư như vậy, vậy trong kho này có tới 1000 gói!
Hơn nữa ngày sản xuất là mấy năm trước! Cất giữ trong không gian thời gian ngưng đọng lại càng không sợ hỏng!
"Xem ra đây chính là chỗ dựa để Đặng Hưng Bằng có thể ngồi lên vị trí chủ căn cứ."
Những vật tư này trong thời bình có thể nói là một đống đồ có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng nếu vào giữa thời kỳ tận thế...
Một gói vật tư cũng đủ khiến người ta tranh giành đến sứt đầu mẻ trán!
Khi đó, ngay cả việc ăn gạo cũ cũng là cực kỳ xa xỉ, huống chi là thực phẩm tự hâm nóng?
Không biết đời này Đặng Hưng Bằng không có những chỗ dựa này liệu còn chiếm được căn cứ Liên Đảo nữa không?
Khương Thăng Nguyệt vẫn có kế hoạch trong lòng đối với người dượng cặn bã có chút năng lực này.
Chỉ hy vọng ông ta cố gắng đừng bị cô hành hạ cho sụp đổ.
Cô còn đang chờ đối phương chiếm được căn cứ Liên Đảo đây.
Lại cầu nguyện Đặng Hưng Bằng cố gắng hơn chút nữa!
Khương Thăng Nguyệt thu tất cả mọi thứ vào không gian.
Lần đầu tiên cô có thắc mắc về cha mẹ mà mình không hề có ấn tượng gì, họ thật sự chỉ là nghiên cứu viên bình thường thôi sao?
Ai lại rảnh rỗi tích trữ nhiều vật tư đến thế? Chuyện này trông cứ như là chuẩn bị cho ngày tận thế vậy!
Hơn nữa, cha mẹ qua đời từ khi cô còn rất nhỏ, nhưng ngày sản xuất của những thứ này lại là mấy năm gần đây.
Khương Thăng Nguyệt cảm thấy trong đầu như có một mớ tơ vò, bây giờ cô cần một thời cơ để tìm ra đầu mối then chốt đó.
[Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến: Tìm kiếm nơi trú ẩn tận thế hoàn hảo!]
[Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được quyền mở khóa Thành Phố Ngầm!]
[Chú ý! Nếu địa điểm được xác nhận cuối cùng không đáp ứng yêu cầu về nơi trú ẩn do hệ thống xác định, nhiệm vụ sẽ thất bại, hệ thống sẽ tự động tách rời!]
Không đợi cô suy nghĩ kỹ, tiếng thông báo lạnh lùng của hệ thống vang lên.