"Khương Thăng Nguyệt!"
Có một lần đi ngang qua công ty của Đặng Hưng Bằng, cô tình cờ thấy ông ta và một nữ nhân viên văn phòng trẻ tuổi, yêu kiều đang có những cử chỉ thân mật trong quán cà phê, thế là liền để ý.
Khương Thăng Nguyệt liếc Khương Ức Mai một cái, ánh mắt vừa thương hại vừa chế giễu.
Một gã đàn ông thích ăn bám vợ như vậy mà cũng coi như báu vật, đúng là mắt mù.
Khương Ức Mai cau mày nhìn hai người nói bóng nói gió, thấy ánh mắt kỳ quái của Khương Thăng Nguyệt, bất giác cảm thấy xấu hổ.
"Khương Thăng Nguyệt, mày có ý gì?"
"Rốt cuộc mày muốn làm gì?!"
Sắc mặt Đặng Hưng Bằng tái mét, nhìn vẻ mặt của Khương Thăng Nguyệt, ông ta chắc chắn chuyện mình nɠɵạı ŧìиɧ đã bị cô phát hiện, chỉ không biết cô biết được bao nhiêu.
"Có gì thì mày cứ nói thẳng ra đi!"
Khương Thăng Nguyệt kiên quyết nói: "Tài sản thừa kế của cha mẹ tôi, trả lại cho tôi."
"Không thể nào!"
"Chậc, vậy thì đừng trách tôi!"
Khương Thăng Nguyệt rút ra một chiếc điện thoại di động màu đen cũ kỹ, trên màn hình đang hiển thị mấy chữ lớn: Đang ghi âm.
Ngay từ lúc Khương Thăng Nguyệt nhận ra mình đã trọng sinh, cô đã lén bật chức năng ghi âm của điện thoại.
Đối phó với tiểu nhân, chuẩn bị bao nhiêu cũng không thừa.
Đặng Hưng Bằng cố nén cơn giận trong lòng, hạ giọng nói: "Thăng Nguyệt, chúng ta đều là người một nhà, con nói gì vậy."
"Con cũng đã trưởng thành rồi, đây là thuốc chữa trị mà ba mẹ con để lại..." Lời nói đầy vẻ uy hϊếp không hề che giấu.
Khương Thăng Nguyệt thầm cười lạnh trong lòng.
Chính vì họ đã bịa ra lời nói dối về thứ thuốc chữa bệnh này mà cô mới bị họ khống chế suốt bao nhiêu năm.
Còn muốn dùng thứ vốn không hề tồn tại để uy hϊếp cô sao? Nằm mơ đi.
Đời này, cô sẽ không bao giờ chịu bất kỳ sự uy hϊếp nào của ai nữa.
Nhưng vẻ mặt cô lại tỏ ra do dự.
"Căn nhà có thể giữ lại, đây là giới hạn cuối cùng, nếu không thì chỉ có thể tìm luật sư thôi!"
"Nếu như đồng nghiệp cấp dưới trong công ty của dượng mà biết..."
Đặng Hưng Bằng nghiến chặt răng, quai hàm siết lại, ông ta hiểu rằng điểm yếu của mình đã bị nắm thóp, nói thêm gì nữa cũng chẳng được lợi.
"Được! Những thứ khác đều cho mày, căn nhà thì mau chóng sang tên đi!"
Khương Ức Mai không ngờ Đặng Hưng Bằng lại chịu nhượng bộ: "Chồng! Anh điên rồi sao!"
"Đừng nói nữa!"
Khương Ức Mai thấy sắc mặt Đặng Hưng Bằng khó coi, bà ta mấp máy môi vài cái, cuối cùng cũng không dám lên tiếng.