Ai mà ngờ được, cô dượng ruột của cô lại vì muốn chiếm đoạt tài sản thừa kế mà lại tính kế gả đứa cháu ốm yếu này đi lấy chồng sinh con, tốt nhất là một xác hai mạng cho xong.
"Đủ rồi! Ai dạy mày dám hỗn láo với người lớn hả?"
Dượng Đặng Hưng Bằng mặt mày sa sầm, giận dữ quát.
Đôi mắt màu hổ phách vô hồn của Khương Thăng Nguyệt chợt lóe lên sát khí lạnh lẽo, phóng thẳng về phía người đàn ông trung niên ăn mặc tươm tất, được chăm sóc kỹ lưỡng trước mặt.
Kiếp trước, cảnh tượng bị Đặng Hưng Bằng hung hăng đạp xuống bùn đất làm nhục thoáng chốc trùng khớp với khung cảnh hiện tại.
Đặng Hưng Bằng bị ánh mắt sắc bén của Khương Thăng Nguyệt nhìn đến toàn thân căng cứng, tóc gáy dựng đứng.
Những lời chửi bới định thốt ra lại nuốt ngược vào bụng.
Ông ta ho khan một tiếng để che giấu sự lúng túng vì giây phút nhát gan vừa rồi.
"Tao với cô mày cũng là muốn tốt cho mày thôi, chúng tao là người lớn, chẳng lẽ lại hại mày?"
Khương Thăng Nguyệt nhìn Đặng Hưng Bằng trước mắt vẫn còn là một người bình thường, hít một hơi thật sâu, cố nén sát ý cuộn trào trong lòng.
Vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất để báo thù.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là lấy lại tài sản thừa kế, chuẩn bị cho ngày tận thế.
Đời này, cô không muốn bị bất kỳ ai uy hϊếp nữa.
Khương Thăng Nguyệt muốn cho tất cả mọi người biết, dù cô có là một kẻ ốm yếu thì vẫn có thể sống tốt hơn bất kỳ ai.
[Thành phố ngầm Tận Thế, hệ thống Tinh Hỏa thử nghiệm!]
[Phát nhiệm vụ thử nghiệm tân thủ! Đoạt lại tài sản thừa kế thuộc về mình!]
[Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng tân thủ: Thuốc kích phát tiềm năng gen!]
Tinh thần Khương Thăng Nguyệt chấn động, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Bất kể thứ đột nhiên xuất hiện này là gì, chỉ cần nó có thể giúp cô sống sót qua ngày tận thế, cô sẵn sàng trả bất cứ giá nào để có được nó.
Huống hồ, nhiệm vụ này thực sự quá đơn giản.
Khương Thăng Nguyệt uống một ngụm nước cho dịu cổ họng, khẽ nhướng mi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
"Loại người như các người cũng xứng làm người lớn của tôi sao? Chẳng phải chỉ muốn chiếm đoạt tài sản thừa kế thôi ư, giả nhân giả nghĩa làm người ta buồn nôn, chậc."
Khương Ức Mai bị vẻ khinh bỉ trên mặt Khương Thăng Nguyệt làm cho đau nhói, giọng nói càng thêm chói tai.
"Khương Thăng Nguyệt! Tài sản của anh trai tao vốn dĩ phải là của tao, huống hồ chúng tao đã nuôi mày bao nhiêu năm nay! Đồ ăn cháo đá bát!"
"Đừng có lấy đạo đức ra để ép buộc, thứ đó tôi không có! Tiền trợ cấp nuôi dưỡng cha mẹ tôi để lại hàng tháng, rốt cuộc các người đã dùng bao nhiêu cho tôi, có cần tôi tính toán từng khoản một không?"