Tẩu Tử Thật Ngon

Quyển 1 - Chương 6

Trước Sau

break

Cô không những không biết ơn mà còn hao tâm khổ tứ đối phó với Kỷ Hoan Nhan - vị hôn thê từ nhỏ đã được định sẵn của Phó Thịnh Bạch. Chỉ đến năm năm trước, khi bị Phó Thịnh Bạch dùng thủ đoạn cưỡng ép đưa ra nước ngoài thì mọi sóng gió mới tạm dừng.

Nhưng hôm nay, cô lại trở về.

Trước những lời bàn tán, Thịnh Anh chỉ nhướng mày, tầm mắt lướt qua đám đông, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Thịnh Bạch.

Năm năm.

“Ông xã à, chị ấy đã trở lại rồi, chúng ta qua đó chào hỏi đi.” Kỷ Hoan Nhan khẽ kéo tay Phó Thịnh Bạch, nói với giọng ngọt ngào.

“Không cần. Anh đưa em đi nghỉ ngơi trước, em đang mang thai, không nên vì người không liên quan mà tức giận.” Phó Thịnh Bạch đáp nhẹ.

Trong lòng Kỷ Hoan Nhan tràn đầy ngọt ngào nhưng khi quay người, cô ấy không quên ném cho Thịnh Anh một ánh nhìn khiêu khích. Phó Thịnh Bạch hiện giờ là của cô ấy và y căm ghét nhất kiểu đàn bà ong bướm như Thịnh Anh.

Đón lấy ánh mắt ấy, Thịnh Anh chỉ mỉm cười. Năm năm xa cách, cô đã không còn là kẻ dễ dàng nóng nảy, chỉ một câu khích bác lập tức mất kiểm soát như trước.

“Rầm!”

Cánh cửa vừa mở đã bị người từ trong đóng sập lại. Trong căn phòng riêng, Phó Thịnh Bạch xuất hiện với sắc mặt u ám.

“Vừa trở về đã nóng vội muốn hiến thân rồi sao?” Y khinh miệt nhìn Thịnh Anh đang dựa hờ vào cánh cửa. Bộ lễ phục cô mặc khoét ngực sâu, khe rãnh trắng ngần như khiêu khích ánh nhìn.

Phó Thịnh Bạch nhớ lại, từ khi cô mười lăm tuổi, thân thể đã phát triển sớm, đến mức y khó mà ôm trọn. Nhưng giờ đây, y không còn tâm tư nghĩ đến chuyện đó nữa. Y đã kết hôn, vợ đang mang thai, sắp có con. Ngoại tình chưa bao giờ có trong ý nghĩ, nhất là với một người đàn bà độc ác như cô.

Thịnh Anh khẽ nghiêng đầu, đôi môi cong lên cười mị hoặc, giọng nói như gợn sóng chọc thẳng vào tim y: “Thế còn anh… à không, phải là em trai à, em có muốn không?”

Thịnh Anh khẽ cười, bàn tay mềm mại áp vào hạ thân Phó Thịnh Bạch. Chỉ mới ấn nhẹ một cái mà nơi đó lập tức căng phồng như muốn xé toạc không khí.

“Bỏ tay ra!” Phó Thịnh Bạch cau mày, lập tức gạt bàn tay cô ra.

Thịnh Anh bật cười khanh khách, ánh mắt chan chứa phong tình: “Chị mới chạm một chút thôi mà đã cứng đến thế này... Xem ra em vẫn luôn khát khao chị nhỉ.”

Nói rồi, cô lại thản nhiên ấn xuống lần nữa. Trước kia, cô thường cố tình chọc ghẹo y như vậy. Mỗi lần tay cô vừa chạm, y đều lập tức cứng lên như thép.

Điều duy nhất khiến cô tiếc nuối chính là suốt bao năm qua, cô chưa từng được tận hưởng trọn vẹn thứ này. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay, cô nhất định phải có được.

“Cút đi!” giọng Phó Thịnh Bạch trầm thấp, trong đó lẫn một chút khàn đục.

“Lạch cạch.”

Cùng lúc ấy, chiếc thắt lưng kim loại đã bị cô cởi bỏ. Sắc mặt Phó Thịnh Bạch tối sầm lại, y còn chưa kịp đẩy cô ra thì Thịnh Anh đã nhanh hơn, quỳ xuống kéo phăng lớp vải cuối cùng.

Ngay tức khắc, vật nóng bỏng bật ra, căng cứng đến mức va mạnh vào gương mặt tinh xảo của cô phát ra tiếng “bốp” vang dội.

Một luồng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xộc thẳng vào đại não Phó Thịnh Bạch khiến y nghiến răng, đôi mắt chợt lóe tia nguy hiểm.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc