Nửa đêm, ở trong phòng ngủ phía nam, nếu như cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe được một vài âm thanh kì lạ vang ra.
Lại đem lỗ tai dán sát lên cửa, nhất định có thể vì âm thanh nghe thấy thì cả người sẽ đổ đầy mồ hôi lạnh! Nhưng Tô Thuần Anh lại rất bình tĩnh, xoay người đi đến nhà WC rồi lại trở về phòng đi ngủ.
Hai người ở trong phòng cũng không dám cử động, nín thở nghe ngóng âm thanh ở bên ngoài, một lát sau, Kỳ Anh Hàn mới dám tiếp tục cử động lại: “Lần này trở về…… Anh muốn chuyển ra sống ở bên ngoài, ba ba không còn, ở cùng với hai người…… Cũng không có quá thích hợp.”
Một câu cuối cùng, anh ta dùng lực một cái, đâm thẳng vào tận trong cùng, Kỳ Hạnh Trinh suýt chút nữa thì kêu ra thành tiếng, cô ôm lấy anh mình, nâng eo lên phía trên, tóc dài chảy xuống dưới, cô nằm ở trên vai anh khẽ cắn một ngụm: “Anh còn không phải là vì sợ sao…… Chúng ta…… Bị mẹ em bắt gặp chưa?”
Cô bị anh đâm làm cho âm thanh đều vụn vỡ, nhưng mà cô ấy còn thở ra, hừ hừ hai tiếng.
“Nếu như em còn rên lớn tiếng thêm một chút nữa, thì sẽ càng dễ nghe…….”
Kỳ Anh Hàn tiến vào sâu lùi ra thì nông, khi thì chậm rãi lúc thì gấp gáp, quá nhiều nước, so với ban ngày còn nhiều hơn, vừa ấm áp vừa mềm mại, lại vô cùng trơn trượt, nhưng anh ta lại vừa uống rượu xong, ngược lại không có thành thạo bằng ban ngày, không dám quá mạnh, lúc có ý định bắn ra thì dừng lại tiến lên hôn cô, vừa hôn cô vừa thấp giọng hỏi: “Tại sao em lại càng ngày càng nhiều nước như vậy chứ? Hả?”
Khi bày ra bộ dạng này thật ra cũng là mười phần ôn nhu, nhưng anh ta đâu có biết đây là vì Kỳ Hạnh Trinh bị Kỳ Trung Thái trêu đùa đến ngứa ngáy khó chịu, dùng anh ta để hành động ngông cuồng mà thôi, những thuật mê người không dùng được ở trên người nọ thì đều lấy ra dùng ở trên người anh ta, cô cùng với anh ta thì dù là cái gì cũng có thể nói ra miệng được, da^ʍ đãиɠ đến cỡ nào cũng đều nói ra được......
“Ăn vυ" của em đi, núm vυ"…… Ân, giữ bên trái một chút, đúng, chính là nơi đó, hung hăng chơi em đi!”
Kỳ Anh Hàn nghe lời cô, giống như con chó nhỏ của cô, cô chỉ chỗ nào thì đánh chỗ đó, thật sự là chịu không nổi những đợt hăng hái của cô, một ngụm cắn cô cổ, cắn làm cho da thịt của cô đều đau nhức.
“Anh à, anh đâm vào bên trong rồi, a, thật là thoải mái!”
“Mẹ nó! Muốn chết!”
Kỳ Anh Hàn bị cô ở bên tai hừ hừ là cho quất thẳng tới thêm vài cái nữa, đại não lập tức trở nên trống rỗng, cuống quít rút ra ngoài, bên trong đều chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng.
Thật sự là quá hưng phấn, thiếu chút nữa là anh ta bị mất khống chế rồi!
Kỳ Hạnh Trinh cũng ôm ngực, sợ tới mức phải nhanh chóng an ủi mới bình tĩnh lại được, vừa bật mở đèn bàn lên để lau, vừa ra tay nhéo anh ta: “Lần sau phải mang áo mưa, có nghe không! Lỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!”
Kỳ Anh Hàn còn đang thở gấp, mãi đến nửa ngày sau mới bình tĩnh lại được, ngã vào trên người Kỳ Hạnh Trinh nhắm hai mắt lại tránh đi ánh đèn, sau một lúc lâu, lại tự mình cười rộ lên: “Mang thai thì sinh thôi, đến lúc đó hai chúng ta đăng ký kết hôn……”
“Anh điên rồi, làm gì có anh trai cưới em gái chứ?”
“Sợ cái gì, người trên dưới nhà họ Kỳ đều biết em không phải em gái ruột.”
“Anh không thấy mất mặt sao?”
Kỳ Anh Hàn ừ hai tiếng, cả người xụi lơ, cơn buồn ngủ ập đến, hàm hồ nói: “Em là ngại mất mặt hay là sợ danh phận tài sản thế……”
Kỳ Hạnh Trinh ngẩn ra, đẩy anh đi xuống: “Vậy anh muốn cưới em chẳng lẽ cũng không phải vì tài sản ba ba cho em sao? Còn dám nhắc đến danh phận, lúc ba ba còn sống người nhà họ Kỳ đều xem bọn em là người ngoài, hiện tại càng là như vậy, cả nhà người từ trên xuống dưới nhìn đến hai con mắt đều sắp nhảy ra ngoài! Đừng cho là em không nhìn thấy!”
“Được rồi, được rồi, em nói nhỏ chút, khi nãy anh nói bừa, bọn họ ai dám bắt nạt em, anh liền đi đánh tên đó, mới mặc kệ anh ta có mang họ Kỳ hay không.” Kỳ Anh Hàn kéo tay cô, hôn lên đó.
Kỳ Hạnh Trinh lăn đến bên người anh ta, mượn ánh đèn mờ nhạt cẩn thận mà nhìn mặt anh ta, anh ta nhắm hai mắt, rồi lại mở ra, lười biếng liếc mắt nhìn cô một cái, lật người lại chuẩn bị đi ngủ.
Kỳ Hạnh Trinh bò đến trên người anh ta, khẽ vuốt ve mặt anh ta, giọng nói ôn nhu, giống như là đang hát một bài hát ru vậy: “Anh, biết anh là tốt nhất…… Nói cho em biết, hôm nay bác cả theo như lời anh nói là cái gì nha?”
Kỳ Anh Hàn nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Bác ấy có thể có cái gì…… Chính là thu phục lòng người, dạy cho anh một bài học thôi.”
“A, bác ấy có nhắc gì tới em hay không?”
“Không…… có.”
Kỳ Hạnh Trinh dán vào mặt anh ta nói nhỏ: “Anh, anh trở về thì phải đến giúp em…… Em sợ một mình em ứng phó không nổi.”
“Yên tâm, ngủ đi, không có ai dám động gì vào em dù chỉ một chút đâu, được rồi……” Kỳ Anh Hàn lẩm bẩm hai tiếng thì không còn động tĩnh gì nữa.
Kỳ Hạnh Trinh lại ngủ không được, cô nằm một lát, tắt đèn rồi bước xuống giường, bước chân nhỏ đi ra ngoài cửa, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, chắc là mẹ cô đã ngủ rồi, liền đi về phòng ngủ phía bắc của mình.
Toàn bộ căn phòng lại khôi phục yên tĩnh, không có một tiếng động bất thường.
ở góc phía đông của phòng khách là bài vị cùng với lư hương, hương ở trong lư hương đã sớm tàn, thừa chút lại tro tàn lạnh băng, nhưng đèn trường minh vẫn còn đang phát sáng, ở trong bóng tối ban đêm sáng lên một tia sáng mỏng manh.
Ngày hôm sau, Kỳ Anh Hàn lái xe chở Kỳ Hạnh Trinh cùng nhau đi làm, vì để tránh đi hiềm khích, Kỳ Hạnh Trinh ngồi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc đi trước một bước, không đi văn phòng của mình, mà là đi đến phòng nhân sự trước.
Giám đốc trước là Lô Tư Nhĩ của bộ phận kinh doanh bị nghi ngờ có liên quan đến tham ô nhận hối lộ và tham nhũng nên đã bị sa thải, trước mắt tuy là chưa có đến mức phải đi đến bước khởi tố kiện tụng, nhưng mà công ty đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu hồ sơ khởi tố, công việc cụ thể còn phải xem báo cáo của bộ phận tài vụ đưa ra ngày hôm nay, cuối cùng để hội đồng quản trị đưa ra quyết định cuối cùng.
Do sơ suất, Kỳ Hạnh Trinh tự biết mình đã tổn thất một viên đại tướng, cho nên không hề ham chiến, thu thập tàn cục, nhanh chóng mở hội nghị lập tức thông báo đến các bộ phận, cũng tuyên bố người tiếp nhận chức giám đốc bộ phận kinh doanh chính là Kỳ Anh Hàn có kinh nghiệm phong phú thị trường nước ngoài, mà giám đốc bộ phận tài vụ Kỳ Mẫn cần phải phải nhanh chóng một chút sửa sang lại báo cáo tài vụ để trình ra.
Cuộc hội nghị chỉ có nửa giờ, ai cũng đều biết sao lại thế này nên cũng chỉ là đi lướt ngang qua mà thôi.