Kỳ Trung Nam đánh gãy: “Để lớp trẻ rèn luyện là tôi dụng tâm lương khổ, nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, còn rất nhiều chuyện phải cần có người lớn đến đưa ra chủ chủ ý.”
Kỳ Anh Hàn cũng nâng chén ý bảo: “Bác cả nói đúng, chú nhỏ, chú cũng đừng từ chối nữa, ba cháu ra đi quá đột ngột, cháu cũng là vội vàng trở về, hôm nay mới tiếp nhận bộ phận kinh doanh, nhưng mà cái gì cũng vẫn chưa có hiểu hết đâu.”
Kỳ Mẫn, Kỳ Vũ cũng đều mở miệng mời rượu, tuy Kỳ Trung Thái đã sớm đoán được sẽ là như thế, nhưng trên mặt vẫn là không lộ ra: “Tôi sẽ suy nghĩ, suy xét lại.”
Cụng ly uống hết ly, không khí dần dần lung lay.
Bầu không khí náo nhiệt, Kỳ Trung Nam gọi Kỳ Trung Thái vào trước mặt, đưa cho anh một ly đầy rượu trắng: “Bên phía nước ngoài anh vẫn phải dựa vào chú cùng Anh Hàn giúp tôi đánh thị trường bên đó.”
Kỳ Trung Thái nhận rượu, một ngụm nuốt xuống, hương vị cay độc tiến vào trong dạ dày, thiêu đốt làm cho cả người anh cảm thấy khô nóng.
“Nói đến cuối cùng, chú đến giúp anh…… Có đúng hay không?” Kỳ Trung Nam cũng đã uống không ít, nhưng dựa vào tửu lượng của anh ấy vẫn còn không đến mức nói năng lộn xộn như vậy, chỉ là lúc này, dù sao cũng muốn mượn ba phần cảm giác say để thử, còn lại bảy phần là xem thử là thân cận hay là xa cách.
Âm thanh phát ra càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được, Kỳ Trung Nam ôm lấy bả vai của Kỳ Trung Thái đè xuống nói: “Từ huyết thống đi lên nói, chú với anh……”
Kỳ Trung Thái nheo mắt lại, năm ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra.
Ý cười của Kỳ Trung Nam càng ngày càng đậm, nâng chén thấp giọng nói: “Chú có nhận anh hay không đều không quan trọng, người nhà họ Kỳ đối với các chú cũng không tệ, chỉ là, hiện tại chú lẻ loi hiu quạnh, cũng không tìm người nào chăm sóc chú, một mình sống ở nước ngoài đâu có ý nghĩa gì chứ? Còn không bằng trở về giúp anh…… Chú biết không, nhà mình có rất nhiều chuyện, không phải một hai câu có thể nói rõ ràng được.”
Kỳ Trung Thái cười cười nói: “Anh đã quên, con trai lớn của chị tôi còn đang học đại học ở Sydney đó.”
“Như thế nào? Chú còn phải làm bảo mẫu cho cậu ấy sao?”
Kỳ Trung Thái lắc đầu, không nói, lại cạn một ly.
Rượu quá ba tuần, Kỳ Trung Thái đi đến trước mặt vợ của anh hai, từ trong bộ âu phục nội móc ra một phong thư đặt vào trong tay bà ấy: “Chị dâu, chị cầm lấy, ngày hôm qua có nhiều người em không có cơ hội đưa cho chị, một chút tấm lòng của em.”
Tô Thuần Anh đứng lên, không dám nhận: “Chú quá khách khí rồi, Trung Thái!”
“Chị hai, chị cầm lấy.” Anh lại nhét vào trong tay bà ấy.
Tô Thuần Anh đẩy không được, thế là đành phải nhận lấy, giơ tay vỗ lên tóc mai, giống như là phủ tuyết lên mái tóc của mình, tuy là mặt hơi trắng, viền mắt đen nhưng bọng mắt thâm cùng mí mắt có hơi sưng vù, người vẫn là già rồi.
“Vậy thì cảm ơn chú.”
“Sáng sớm ngày mai em còn có việc, nên đi trước, chị nén bi thương và chia buồn cùng chị.”
Anh ở bên này trò chuyện, thấy có một người ở phía sau đứng lên, không phải người khác, đúng là con gái Tô Thuần Anh - Kỳ Hạnh Trinh, giống như là nãy giờ vẫn núp ở phía sau nghe hai người nói chuyện.
“Chú à, sáng mai cháu cũng phải đi họp, cũng muốn trở về sớm một chút, chú uống rượu không thể lái xe đúng không? Nếu không cháu lái thay chú, chú cho cháu tiền boa?”
“Ách, muốn tiền boa cái gì? Con đưa chú con về không phải là một chuyện đương nhiên sao!” Tô Thuần Anh đẩy nhẹ cô một cái.
Kỳ Hạnh Trinh cười: “Cháu nói giỡn, chú sẽ không chê cháu nghịch ngợm, có đúng không?”
Kỳ Trung Thái cười nhạt, chợt thấy kỹ thuật diễn xuất của người phụ nữ này đúng là không tệ, danh bất hư truyền, ngày hôm qua khóc lóc thảm thiết, hôm nay liền có thể vô tâm không phổi mà cười đùa như thế này.
Cháu gái ——Đây còn là cháu gái kế, cũng không có nửa điểm quan hệ huyết thống, hiện giờ thế nhưng lại trở thành một phần của gia nghiệp nhà họ Kỳ, còn kiêm thêm một vai diễn lớn —— Tổng giám đốc của tập đoàn Tin Khoa —— thật sự là không đơn giản nha!
Anh ngồi ở trong xe tối tăm, hai cánh tay vòng vào nhau, ánh mắt dao động, nhìn cô thuần thục quành ra gara.
“Chú, hôm nay chú uống nhiều quá à?”
“Cũng không có.” Anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ đột nhiên bay xa, anh nhớ lại lần trước khi nhìn thấy Kỳ Hạnh Trinh đã là nhiều năm về trước, anh về nước thăm người thân sống ở nhà anh hai, một nhà bọn họ lúc ấy còn đang ở ngôi nhà cũ trước khi chuyển đi kia.
Kỳ Hạnh Trinh cũng chỉ mới vừa vào đại học, Kỳ Anh Hàn đã là sinh viên năm ba, bọn họ nghỉ hè, anh đã quên lúc ấy khi anh ra ngoài đã bỏ quên thứ gì đó, nên đi nửa đường lại quay về nhà lại.
Sau giờ ngọ giữa mùa hè, cửa lớn không đóng, chỉ có một tấm cửa lưới, anh đi tới cửa thì nghe thấy tiếng động bên trong không đúng.
Ân ân ưm ưm, tiếng nam nữ rêи ɾỉ, nhìn trộm qua tấm lưới thì thấy cửa phòng trong cũng không đóng, mơ hồ có thể nhìn thấy một nửa giường sụp, trên giường có bốn cái chân trần chuồng chồng lên nhau, ngón chân câu vào với nhau, một bên thật là trắng một bên lại là màu nâu, vuốt ve mấp máy, không phải một đôi anh em kia thì còn là ai?
Kỳ Trung Thái đứng đờ ở cửa, tiến vào cũng không được, đi ra cũng không xong, thế nhưng nghe thấy Kỳ Hạnh Trinh lẩm bẩm nói nhỏ nhẹ: “Ân, anh trai, anh đâm vào bên trong rồi…… Anh trai anh làm cho em thật là thoải mái……”
Kỳ Anh Hàn tuổi trẻ ái lăn lộn, bế cả người cô lật ngược lại, người ghé vào phía trên, ở phía sau lùi lại một chút, còn làm cho người ngoài cửa nhìn thấy được cặp mông trắng hồng của cô.
Tròn xoe thật là mềm mại, một đoạn thịt bị Kỳ Anh Hàn xoa nắm ở trong tay, nặn ra dấu vết màu hồng phấn, cô cong người lên làm cái mông liền co chặt lại thêm một chút, thịt sóng dập dềnh, hơi hơi run nhẹ, thịt bên trong kẽ mông tựa hồ cũng vừa chặt, vừa phấn nộn. Cô cửa động nhanh hơn, hai mông chạm vào nhau, mơ hồ có thể thấy một cây thịt thừa đang đâm tạc vào phía trong, Kỳ Anh Hàn ở phía dưới thở ra khẽ nói: “Ngô, em thật là nhiều nước nha, kẹp lấy anh trai…… Ân, cứ như vậy, kẹp chặt vào!”
Bạch bạch bạch, anh ta đánh cô, đánh cho cái mông cong trắng nõn của cô đều đỏ ửng cả lên.
Kỳ Trung Thái định vọt vào trong răn dạy chỉ bảo mấy đứa thế hệ trẻ đang điên cuồng dâm loạn, lại cảm thấy những chuyện đó đều không hề liên quan đến anh, chính mình cũng không cần đánh vỡ làm cho mọi người đều xấu hổ, chỉ có thể xoay người xuống lầu.
“Có người tới?”
Tiếng bước chân nặng nề của anh làm kinh ngạc người phòng trong, là anh cố ý làm như vậy, nhưng đi rất xa rồi, anh mới nhớ tới, hai anh em ở cửa sổ phòng ngủ có thể thấy được bóng dáng vội vã của anh nha!
Buổi tối hôm đó anh trốn ở trong chăn dùng bàn tay làm việc, nhưng dù như thế nào cũng không thể tìm lại cảm giác hạ thân đau ngứa lúc ban ngày, nhưng khi bắn ra thì vẫn cảm thấy từ đầu đến chân đều sảng khoái, thật giống như anh cũng đâm vào bên trong cái mông trắng hồng kia, được thịt hồng phấn nộn của cô ôm lấy, làm cho cô nước nôi giàn giụa, hừ hừ rêи ɾỉ.
“Chú, tới khách sạn chú ở rồi.”
Kỳ Trung Thái lấy lại tinh thần, giương mắt xem, đúng là đang dừng chân ở trước cửa khách sạn mà anh nghỉ, người phục vụ lại đây mở cửa, anh vừa định bước xuống xe, Kỳ Hạnh Trinh lại giữ chặt anh tay, cọ lại đây nhỏ giọng hỏi: “Chú, cháu có thể đi nhờ WC của chú không?”
Kỳ Trung Thái ngạc nhiên, xem thấy cánh tay của mình bị cô ôm ở trước ngực —— Cách lớp nội y mỏng phía dưới là thịt mềm mại.
Anh cười: “Có thể, cháu đi với chú lên trên đi.”
**********************************************************