Trong chương chín của《 binh pháp Tôn Tử 》có nói rằng: Dùng binh phải chủ tốc, thừa người không để ý, nhân lúc đó mà tấn công xuất kích bất ngờ, ai chủ động trước giành được thời cơ, mọi sự đều được dùng tốc độ cùng sự tính toán bất ngờ mà quyết định.
Kỳ Hạnh Trinh đọc không ít những quyển sách khác, nhưng quyển sách này cô gần giống như là đọc thuộc trong lòng, ngồi ở trong văn phòng của giám đốc tài vụ, cô đang đánh giá người đàn ông đối diện, tuy rằng bên tai nghe chính là những con số liên tiếp nhau, nhưng trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác.
Kỳ Mẫn buông sổ tài vụ trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạnh Trinh, sắc mặt lãnh đạm: “Em không có nghe có phải không?”
Kỳ Hạnh Trinh nhướng mày: “À không, em đang nghe đây.”
“Vậy anh đây hỏi em một vấn đề, căn cứ vào bản báo cáo tài vụ này, em nói cho anh nghe xem khách hàng nào của chúng ta tiêu phí nhiều nhưng lại thu về được ít lợi nhuận?”
Kỳ Hạnh Trinh nghiêng người về phía trước, đôi tay chống cái cằm, chớp chớp mắt mỉm cười: “Anh Kỳ Mẫn, bộ dáng nghiêm túc này của anh lại làm em nhớ tới bộ dáng khi còn nhỏ anh dạy em học toán, cũng là nghiêm trang giống như một thầy giáo vậy.”
Một câu cuối cùng còn kéo dài ra, tay cô cũng lười biếng rũ xuống, vô tình đụng tới mu bàn tay của cậu ấy, ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên làn da, vừa lạnh lẽo vừa ngứa ngáy.
Kỳ Mẫn vẫn thờ ơ, đôi mắt đối diện với đôi mắt của cô, thấp giọng nói từng chữ: “Vậy chắc em cũng nhớ rõ lúc ấy khi em phạm sai lầm, anh đã trừng phạt em như thế nào rồi chứ.”
“Ưm, đương nhiên là nhớ rõ!”
Kỳ Hạnh Trinh rút tay về, sự biến thái này của cậu ấy, không chỉ muốn kéo đàn violon tra tấn cô, còn phải dùng cầm cung(*) đánh lòng bàn tay cô!
(*) Là dây kéo đàn.
“Nhưng mà, hiện tại…… Thật ra em cũng hơi muốn anh trừng phạt em đó.” Kỳ Hạnh Trinh ở dưới bàn nâng chân lên cọ ở một bên quần dài của cậu ấy, dần dần hướng di chuyển vào phía trong chân hướng lên trên ——
“Khi nào thì anh lại dùng cầm cung đánh em?” Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “Cầm cung”.
Động tác của Kỳ Mẫn cũng mau, nhanh chóng nhếch chân lên tới, sắc mặt bình tĩnh nói: “Kỳ Hạnh Trinh, em biết anh không ăn bộ dạng này của em.”
Kỳ Hạnh Trinh rút cái chân lại, nhún vai: “Em chỉ chọc anh một chút, anh khẩn trương như vậy làm gì?”
“Đừng làm những chuyện vô dụng, trả lời vấn đề, trước mắt là khách hàng nào khó nhất làm?”
Kỳ Hạnh Trinh bĩu môi: “Em trả lời đúng rồi có khen thưởng cái gì không?”
Kỳ Mẫn nhíu mày: “Em muốn cái gì?”
“Anh hôn em một chút?”
Kỳ Mẫn trừng cô, ánh mắt sắc bén, Kỳ Hạnh Trinh lập tức sửa miệng: “Em nói giỡn, anh kiêu ngạo như vậy, đương nhiên là em hôn anh một chút.”
Kỳ Hạnh Trinh nửa đứng dậy, tiến đến trước mặt Kỳ Mẫn, cách cậu ấy thật sự rất gần, gần đến mức hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau, cậu ấy thấy đôi mắt đen trắng của cô, nửa phần quyến rũ nửa phần hồn nhiên.
“Sai rồi thì đem toàn bộ sổ sách đều xem lại một lần, sau khi nhớ hết thì mới lại tìm anh nói chuyện tiếp.”
Thế mà cậu ấy lại đồng ý với cô!
Kỳ Hạnh Trinh đắc ý mỉm cười: “Tuy rằng em không hiểu lắm mấy con số này, nhưng tốt xấu gì em cũng là một tổng giám đốc đó có được không, mỗi ngày đều có người tới báo cáo công việc với em, bọn họ là tình cảm chân thật cũng được, đi đi ngang qua sân khấu một chút cũng được, khách hàng khó đối phó nhất, đương nhiên em biết, còn không phải là khách hàng điện tử mà cần anh trai em phải đi công tác ở Quảng Châu để bàn bạc hợp tác hay sao!”
Kỳ Mẫn không nói chuyện, Kỳ Hạnh Trinh đã nhếch cánh môi lên, mổ nhẹ một ngụm ở trên gò má của cậu ấy, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, nhấp miệng cười.
Kỳ Mẫn nói: “Anh chưa nói là em đúng rồi.”
Kỳ Hạnh Trinh ngạc nhiên, Kỳ Mẫn đem báo cáo trực tiếp đẩy đến trước mắt cô, chỉ vào một chuỗi con số ở mặt trên nói: “Em xem thu nhập chính và phí thiệt hại ở trang cuối này, lại trừ đi tiền thuế cùng lãi vay, em tính thử xem rốt cuộc là khách hàng nào, cộng trừ nhân cơ bản có làm được hay không hả? Ứng dụng tính toán ở trên điện thoại không biết dùng à? Có muốn anh chỉ cho hay không?”
Báo cáo bay đến trước mặt cô, trang giấy tuy mỏng, nhưng mặt lại giống như bị một chưởng đánh vào vậy.
Kỳ Hạnh Trinh móc di động ra tính toán, tính được một nửa thì đông cứng lại.
“Đây là vì sao em luôn dễ dàng bị những thứ bề ngoài mê hoặc, anh trai em đi công tác, thật sự là vì khách hàng này sao?”
Sắc mặt của Kỳ Hạnh Trinh khẽ biến, không dám nói lời nào.
Kỳ Mẫn giống như nhìn thấu tất cả, lắc lắc đầu, lại đẩy một chồng báo cáo tài vụ qua: “Biết không, mọi người luôn thích phạm phải hai cái sai lầm, một chính là đánh giá kinh nghiệm của người khác dựa trên cảm thụ của bản thân, hai là luôn lựa chọn người mà mình nguyện ý tin tưởng nhất, mà hai điểm này đều là bởi vì họ quá tự đại.”
Kỳ Hạnh Trinh tiếp nhận văn kiện nặng trĩu, trong đầu nhanh chóng phân tích lời nói của cậu ấy, nghe cậu ấy nói giống như là đang dạy dỗ cô, lại giống như là đang ám chỉ cái gì đó……
Kỳ Mẫn dựa lưng vào lưng ghế, lười nhác mà nói ra một câu: “Thật là không biết tại sao em lại lên được chức tổng giám đốc này.”
Một câu chọc trúng tâm, rõ ràng là cậu ấy biết cô là làm như thế nào mà lên được!
Kỳ Hạnh Trinh nắm chặt quyển tài vụ, đầu ngón tay trở nên tê dại, đang xem phải đánh trả như thế nào, lại phát hiện người đối diện bỗng nhiên nhìn về phía cô, cô ngược lại còn do dự.
Cậu ấy là bởi vì lời nói của mình quá ác độc mà muốn xin lỗi cô sao? Hay là sợ cô khóc lóc trở về cáo trạng với ba cậu ấy?