Nói năm phút đến, thì khẳng định Kỳ Mẫn sẽ bước đúng giờ vào tiệm cơm lúc bốn phút 59 giây, đây là phong cách của cậu ấy.
Cậu ấy lập tức đi đến chỗ hai người đang ngồi ở bên cửa lên tiếng chào hỏi, kéo ghế dựa qua ngồi ở một bên Kỳ Trung Nam, đối mặt với Kỳ Hạnh Trinh.
Kỳ Hạnh Trinh vẫn luôn nhìn cậu ấy cười, Kỳ Mẫn nhíu mày: “Em cứ nhìn anh mãi làm gì?”
“Anh cắt tóc rồi sao.”
Kỳ Mẫn không hiểu chuyện rõ ràng như vậy có gì mà nhắc tới, nhưng vẫn là theo bản năng mà vuốt vuốt tóc phía trời, cậu ấy trời sinh xoăn là tự nhiên, không cần keo định hình cũng sẽ không sụp xuống, hai bên thái dương được cắt ngắn, lộ ra máu tóc hoa râm, cũng không có thời thượng, làm cậu ấy có ít tóc bạc hơn.
Kỳ Mẫn nghiêng đầu nói chuyện với ba cậu ấy: “Quý trước chúng ta đã xác nhập mấy công ty đã có báo cáo lợi nhuận, con thấy, chắc là cũng không có vấn đề gì, hiện tại dòng tiền vẫn là nên tập trung vào mấy hạng mục của công ty ở nước ngoài đi……”
Kỳ Trung Nam gật đầu, thuận tay đẩy thực đơn đến trước mặt cậu ấy: “Ăn cơm trước đi, ba gọi cho con món súp thịt cừu cay cùng với nội tạng, còn có một cái đùi dê để mọi người ăn cùng nhau, con xem thử xem còn muốn gọi thêm món gì nữa không?”
Kỳ Mẫn thấy ba mình không muốn nói chuyện công việc thì cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu nghiêm túc xem thực đơn, lại gọi thêm một món rau trộn.
“Có muốn uống rượu không?”
“Con lái xe.”
Kỳ Mẫn từ chối, Kỳ Trung Nam chỉ gọi một bình hồ trà.
Kỳ Trung Nam hỏi: “Gần đây sao lại không thấy con cùng với ŧıểυ Lý vậy? Tuần trước ăn tối cũng không thấy cô ấy tới.”
“À, bọn con đã chia tay rồi.”
Kỳ Hạnh Trinh bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, nhưng Kỳ Mẫn vẫn rất là bình tĩnh mà rót trà cho mọi người.
Kỳ Trung Nam nhìn cậu ấy trong chốc lát, thở dài một hơi: “Thật là đáng tiếc.”
Kỳ Mẫn cười nhạt: “Cũng không có gì, dù sao vẫn tốt hơn là đăng ký kết hôn xong mới phát hiện ra.”
Kỳ Hạnh Trinh nhịn không được lại hiếu kỳ: “Anh Kỳ Mẫn, chẳng lẽ là chị ŧıểυ Lý nɠɵạı tình sao?”
Kỳ Mẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Chưa có nói tới, cô ấy là sau khi chia tay với anh xong mới ở bên người đó.”
A, hay là bị lừa rồi.
Kỳ Hạnh Trinh khó hiểu: “Anh Kỳ Mẫn ưu tú như vậy, chính là cao phú soái(*) chân chính, có song bằng về khoa học và kỹ thuật, đối xử với người khác rất tốt, còn là người kiên định, cô ấy còn chướng mắt anh sao? Vậy mà lại ở bên người khác, đầu óc bị nước vào rồi chắc!”
(*) Chỉ những người con trai cao ráo, giàu có, đẹp trai, được nhiều người theo.
“Chia tay không chửi bới, làm người phải chuyên nghiệp.” Kỳ Mẫn giơ tay đánh gãy lời nói của cô.
“Nhưng mà…… Dù sao cô ấy cũng phải cho anh một cái lý do chứ?”
Kỳ Mẫn uống ngụm trà, bình tĩnh trả lời: “Ích kỷ, keo kiệt, lạnh lùng, độc miệng, cuồng công việc, không hiểu quan tâm người khác, hoàn toàn là độc thân bằng thực lực.”
Canh nóng hổi cùng đồ ăn cũng được phục vụ lên, cái đề tài này liền gián đoạn tại đó.
Nhưng Kỳ Hạnh Trinh tin tưởng một câu cuối cùng chắc là là nguyên văn lời nói của ŧıểυ Lý. Kỳ Mẫn là cái dạng người này —— có thể nói ít một chữ thì tuyệt đối sẽ không nói nhiều thêm một chữ, mà cậu ấy càng ít dùng những tính từ để hình dung về mình, hiện tại cậu ấy nói như vậy, rất có khả năng chỉ là tự động lọc lại bỏ đi những lời nói cảm xúc kịch tính và lặp lại những chữ mà người khác nói với cậu ấy.
Kỳ Hạnh Trinh ăn được một nửa thì bật cười: “Anh Kỳ Mẫn, bây giờ em mới phản ứng lại được, cuồng công việc này em là người có trách nhiệm nhất, nói như vậy, là em phải bồi tội rồi……”
“Bồi thường như thế nào? Trả lại một người bạn gái hả?”
Kỳ Mẫn nâng đôi mắt lên, đụng phải tầm mắt của Kỳ Hạnh Trinh, hai mắt mờ mịt đang đảo quanh bát canh, cười rộ lên, môi cũng phá lệ mà hồng hào lên: “Em có thể giúp anh để ý đến bọn họ nha, nhưng mà, anh rất yêu chị ŧıểυ Lý sao?”
“Như thế nào thì tính là rất yêu?”
“Chính là anh luôn muốn cô ấy, nhớ thương cô ấy, vẫn luôn muốn ở bên nhau, tách ra một giây cũng đều cảm thấy khổ sở nhớ thương đó.”
Kỳ Mẫn nhíu mày, rũ mắt tự hỏi trong chốc lát lại nói: “Cái thứ như tình yêu này từ trước đến nay đều không đáng tin cậy, nhiều ít gì ở bên trong nó đều sẽ mang theo sự đánh giá cao với đối phương, khi mình phải phản xét những đặc điểm riêng của một người nhưng đầu óc của mình lại không hề làm việc, ngược lại sẽ lừa gạt mình, khiến mình tin tưởng từng lời nói và việc làm của đối phương đều là đang thể hiện sự si mê, trung thành và phục tùng đối với mình……