Khi Kỳ Hạnh Trinh trở về thì đã rất muộn, cô mệt mỏi đến cực điểm, vừa vào phòng còn chưa kịp bật đèn, cô đã lao lên trên giường, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy nổi nữa.
“Em lại lêu lổng ở chỗ nào nữa rồi?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh, Kỳ Hạnh Trinh sợ hãi đến mức hét lên một tiếng, “Suỵt, suỵt, mẹ ngủ rồi đấy.” Ngón tay của Kỳ Anh Hàn đè lên miệng của cô.
“Anh chạy đến giường của em từ khi nào đấy!” Kỳ Hạnh Trinh điều chỉnh tầm nhìn trong bóng tối, sau khi quen dần, khi dần thích ứng rồi cô mới nhìn thấy rõ anh trai của mình đã trốn dưới lớp chăn bông mỏng.
“Hôm nay vất vả lắm mới không phải đi xã giao, anh chỉ muốn về nhà sớm một chút để chơi cùng em. Ai ngờ em lại không có ở nhà." Kỳ Anh Hàn nghiêng người dán lên cơ thể của Kỳ Hạnh Trinh, tay anh ta bắt đầu không thành thật, sờ soạng trên dưới, khi tiến vào gần hơn, anh ta ngửi trái ngửi phải, hạ giọng nói. “Trên người em có mùi vị của đàn ông.”
“Cái mũi chó của anh cũng được đấy chứ!”
“Em an phận một chút thì anh sẽ coi như không có chuyện gì.” Anh chạm vào dưới váy của cô, cô không mặc qυầи ɭóŧ như vậy khiến anh tiến vào một cách thuận lợi hơn. “Anh đã không ở bên cạnh em nhiều năm như vậy rồi, em cũng học được rất nhiều.”
Kỳ Hạnh Trinh vừa định tranh luận, nhưng anh ta đã cắm vào, vừa mạnh vừa tàn nhẫn, đột nhiên cô không kịp chuẩn bị.
Cô muốn hét lên, nhưng anh ta đã dùng lòng bàn tay to lớn của mình để bịt chặt miệng cô lại, giống như đang cưỡng hiếp, vừa dã man vừa thô lỗ, mặc kệ cô có đồng ý hay không, thì anh ta vẫn xông thẳng vào trong, vật kia của anh ta đã ngủ đông trong đêm tối từ rất lâu, đột nhiên thức tỉnh, dũng cảm và không sợ hãi, xông vào trận chiến.
Cô biết Kỳ Anh Hàn đang tức giận, anh ta vừa trở về chưa đầy một tháng thì lại phải đến Quảng Châu công tác ba tháng, nhưng không đi thì cũng không được, công việc bên kia không tiếp tục được nữa, mà anh ta lại là giám đốc kinh doanh, hơn nữa Kỳ Trung Nam lại là người nói ra việc này, nên cho dù Kỳ Anh Hàn có tức giận đến mấy cũng chẳng còn cách nào khác, hiện tại chức vụ của anh ta vẫn chưa ổn định, còn phải dựa vào sự nâng đỡ của Kỳ Trung Nam.
Đã vậy, để anh ta trút giận một chút cũng không sao, Kỳ Hạnh Trinh không hé răng, để mặc anh đung đưa trên người cô, chỉ là vòng eo của cô như bị chặt làm hai khúc, chân tay cũng giống như bị chặt đứt vậy. Anh ta đúng là một con chó, một con chó điên, còn cắn người, cắn cổ, bả vai và ngực của cô… Khiến cô đau đớn tê dại, nhưng anh ta vẫn không chịu nhả ra!
“Chết người đấy!”
Cô vừa nói ra những lời này, Kỳ Anh Hàn đã cười khanh khách, trong bóng tối chỉ thấy một đôi mắt đang rực sáng…
"Nếu em sợ bị người khác nhìn thấy thì ban ngày chúng ta cùng làm cho bọn họ xem, để bọn họ biết anh yêu em gái như thế nào.”
Kỳ Hạnh Trinh tuyệt vọng rơi nước mắt, cũng không phải là do Kỳ Anh Hàn bắt nạt cô, dù sao anh ta cũng làm vậy vài lần rồi, mà là do đêm nay cô thua cờ. Kỳ Anh Hàn nếm được sự ươn ướt chua xót, anh ta buông tay ra, sức lực cũng giảm xuống rất nhiều, anh ta áp vào mặt cô, vẫn chậm rãi ra vào trong cơ thể của cô. "Làm sao vậy? Đau à? Được rồi, được rồi, anh sẽ nhẹ một chút, anh sai rồi, đừng khóc..."
Kỳ Hạnh Trinh ôm chặt Kỳ Anh Hàn hôn lên môi anh ta, nụ hôn rất thâm tình và mạnh mẽ, một lúc sau cô mới nói: "Không sao đâu, tối nay em đánh bài thua rất thảm.”
Kỳ Anh Hàn mỉm cười, "Mẹ kiếp, anh còn tưởng do dươиɠ ѵậŧ, anh sẽ sắp xếp một ván bài để cho em thắng từ đầu đến cuối.” Sau khi hôn cô được một lúc, anh ta lại nói, "Ngày mai, chú nhỏ bay rồi, chúng ta đến sân bay tiễn chú ấy nha.”
Nhắc đến Kỳ Trung Thái là Kỳ Hạnh Trinh lại cảm thấy đau đầu. "Anh đi thay em đi, em không đi đâu.”
"Sao vậy? Không phải quan hệ giữa em và chú nhỏ khá tốt sao?”
“Chú ấy…”
Đột nhiên cô nhớ tới những lời mà tối hôm nay Kỳ Trung Thái đã nói với cô, lồng ngực nghẹn lại, khiến đầu cô càng thêm đau.
Thân sĩ cái gì chứ, quả nhiên là giả, bên dưới lớp vỏ bọc cũng chỉ là một tên lưu manh. Cô vẫn còn nhớ rõ ánh sáng màu tím chiếu lên khuôn mặt của anh, nụ cười nham hiểm, giọng nói trầm thấp nói nhả chữ từng chữ một. "Nếu cháu thích chú thật, vậy thì cháu hãy để chú và anh trai của cháu cùng làm cháu, nó đυ. phía trước, còn chú sẽ đυ. từ phía sau.”
Kỳ Anh Hàn hỏi, "Chú ấy làm sao cơ?”
“Chú ấy, cuối năm là chú ấy trở về rồi!” Kỳ Hạnh Trinh đổi chủ đề.
Nhưng lời Kỳ Hạnh Trinh thực sự muốn nói là…
Văn nhã bại hoại*, Kỳ Trung Thái, anh chính là một tên biến thái!
*Văn nhã bại hoại: sói đội lốt cừu, lưu manh lại đi giả danh tri thức, nhìn bộ dạng thì giống như một người rất đứng đắn, nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.