Kỳ Hạnh Trinh vẫn luôn là một người làm việc nghiêm túc, cô cho rằng, khi làm công việc của mình thì nên toàn lực ứng phó, tận tâm tận ý, làm cái gì phải ra cái đó.
Trong mắt người ngoài cô là tổng giám đốc, vậy thì cô sẽ lấy ra bộ dáng của lãnh đa͙σ, nhưng ở trong mắt Kỳ Trung Nam, cô cũng biết mình là thứ đồ chơi như thế nào —— mà đã là đồ chơi thì cũng nên lấy ra thái độ mà đồ chơi nên có.
Giờ phút này cô đang ghé vào giữa hai chân Kỳ Trung Nam, vùi đầu cố gắng mà ăn, ăn vô cùng nghiêm túc, nỗ lực —— một cái miệng nhỏ từng cái từng cái nuốt vào nhả ra, môi mỏng mấp máy, nhấm nháp hương vị, trong cái miệng nhỏ đó lại dùng đầu lưỡi nhi đi chọc cái phần đầu khe thịt bên trên, liếʍ láp mép thịt, lại lộn một cái long trời lở đất, chậm rãi phun ra, sáng bóng trong suốt, cầm nó ở trong tay, lại ngậm vào trong miệng, ngậm một chút rồi liếʍ một chút, cọ đến răng cô cùng nếp nhăn ở trong quai hàm, sau đó lại đâm sâu nó vào trong yết hầu.
Cả người Kỳ Trung Nam chỉ ngồi ở nơi đó, sắc mặt không chút thay đổi mà nhìn cô ăn, gần như là lãnh khốc vô tình, nhưng anh ấy thật sự lãnh khốc vô tình sao?
Cái đồ vật kia của anh ấy ở trong tay, trong miệng của cô dần dần bừng tỉnh ngẩng cao đầu, nóng cháy nóng bỏng, hô hấp của anh ấy càng ngày càng nặng thêm, bàn tay đột nhiên ấn trên đỉnh đầu của cô, chậm rãi tăng thêm chút lực ——
Kỳ Hạnh Trinh không dám ngẩng đầu nhìn anh ấy, chỉ cảm thấy quai hàm đều đau nhức, đầu lưỡi cũng đã tê rần, mỗi lần đều đâm sâu vào trong yết hầu của cô, làm cô sặc nước mắt đều chảy ra ngoài, muốn nhả ra cũng nhả không được, nuốt cũng nuốt không xuống, đầu nhấc lên hạ xuống, vừa ra vừa vào.
Tay Kỳ Trung Nam từ trên đầu cô đi xuống, ngón tay vừa thu lại, nắm lấy má của Kỳ Hạnh Trinh, sau đó cũng rút gậy thịt của mình ra, nâng thẳng eo dùng tay đỡ ©ôи th!t hồng hồng đang nhảy kia đánh bụp bụp lên trên mặt của cô, di chuyển qua lại ở giữa làn môi hồng hào của cô, tô lên một lần.
“Mấy ngày nay cháu cũng bận rộn đến hỏng rồi nhỉ?”
Kỳ Hạnh Trinh không biết anh ấy đang ám chỉ cái gì, khắp lưng rét run ra một tầng mồ hôi mỏng, trên mặt vẫn còn trấn định, mềm mại trả lời: “Còn không phải xử lý chuyện người đó sau, lòng người trên dưới bộ phận kinh doanh đều hoảng sợ……”
Kỳ Trung Nam hừ cười một tiếng, vì ngược phía ánh sáng nên không thấy rõ biểu cảm, chỉ xoa tóc cô nói: “Bác thấy anh trai của cháu vừa lên nhậm chức một cái, hiệu suất của bộ phận kinh doanh xác thật là cao lên không ít, năng lực của nó cũng không tồi, khách hàng bên Quảng Châu vẫn luôn không thuyết phục bàn bạc được, không thì để nó đi một chuyến xem sao.”
Kỳ Hạnh Trinh không dám nói cái gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được, để qua trung thu sẽ cho anh ấy đi.”
“Sau tuần cho nó đi đi.”
“Nhưng mà……”
Kỳ Trung Nam không chờ cô nói thêm cái gì, lại cạy miệng cô ra đâm vào trong, đem một nửa câu còn lại nhét trở về.
Nước mắt của Kỳ Hạnh Trinh theo khóe mắt chảy xuống dưới, hai mắt đều nhòe đi, ngây ngốc mà ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Trung Nam, hừ hừ rêи ɾỉ.
Người ta đáng thương, nhưng Kỳ Trung Nam lại không hề thương hương tiếc ngọc gì cả, mãnh liệt bắn vào mấy luồng, đến khi rút ra chỉ thấy khóe miệng chô chảy ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đục, cằm, gương mặt đều đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ, mềm mại như những bông hoa đẫm sương sớm——
“Nuốt xuống.”
Kỳ Trung Nam ra lệnh cho cô, còn mình thì đứng dậy, đi đến đầu giường rút ra vài tờ khăn giấy tự mình cúi đầu lau chùi.
Tuy là đây không phải lần đầu Kỳ Hạnh Trinh làm như vậy, nhưng mà vẫn có chút không vui, nuốt thì nuốt, nhưng trong miệng đều là mùi vị của anh ấy: “Cháu đi súc miệng.”
Cô đứng dậy, nhưng vì đã quỳ gối một thời gian dài nên đầu gối đau nhức, suýt chút nữa thì ngã quỵ ở chỗ đó, nhưng trời sinh số mệnh người này nhất định sẽ làm anh ấy chịu nỗi khổ về mặt tâm trí, mệt nhọc về phần gân cốt.
“khổ về mặt tâm chí” chính là muốn lộ ra vẻ mặt này, “Mệt nhọc về phần gân cốt” sao, nhưng không đơn giản là nguyện ý đưa eo cùng chân, còn phải quỳ xuống được, nuốt được ——
“Phi phi phi!”
Kỳ Hạnh Trinh đem vòi nước mở ở mức lớn nhất, súc rửa sạch trong ngoài miệng, cũng rửa sạch sẽ nước mắt nước mũi.
Đến khi quay trở về, người nọ đã mặc xong quần, còn đang gọi điện thoại, anh ấy chỉ vẫn im lặng nghe, lâu lâu thì ừ một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: “Anh để ý thật tốt cái hạng mục này, trở về thì đi qua bên Châu Úc cùng với Trung Thái một chuyến, các hạng mục của Trung Quốc bên nước ngoài sẽ để cho anh tiếp nhận toàn bộ.”
Cúp điện thoại, anh ấy mang lại áo sơ mi, Kỳ Hạnh Trinh đi tới giúp cài cúc áo lại: “Bác cả sao lại đi gấp như vậy chứ?”
“Không làm cháu, cháu còn không có thoải mái có đúng hay không?” Anh ấy châm biếm, nhưng ánh mắt lại nhu hòa hơn nhiều, duỗi ra tay, kéo cô vào trong lòng ngực: “Cuối tuần, tới chỗ bác.”
Kỳ Hạnh Trinh chu miệng lên: “Cuối tuần không phải chú nhỏ sẽ phải trở về sao, bác không đi tiễn một chút à?”
Kỳ Trung Nam siết chặt eo cô, bàn tay nắm lấy mông cô, tát một cái thật là vang, cười nói: “Có một mình bác còn chưa đủ sao? Có mệt hay không, hả?”
Lời này của bác ấy, là nói giỡn sao?
Kỳ Hạnh Trinh bị anh ấy đánh cho không dám tiếp lời, chỉ biết kêu lên: “Bác cả, bác chỉ biết bắt nạt cháu.”
Ý cười của Kỳ Trung Nam càng tăng lên, ôm cô thật chặt, lại đánh lên cái mông của cô một cái, cái này, nhẹ nhiều, cũng không hề đau.
Kỳ Trung Nam đi rồi, Kỳ Hạnh Trinh lại không cảm thấy nhẹ nhàng, trước tiên cô đọc tin nhắn của Kỳ Anh Hàn gửi tới, cũng không lập tức về trả lời, mà là gọi điện thoại cho thư ký Tiêu Hiền, sau đó lại gọi điện thoại cho mẹ cô, biết được mẹ cô còn ở bên chỗ dì nhỏ, liền thay quần áo đi ra ngoài đón người.
Máy bay ngày chủ nhật.
Thứ bảy, Kỳ Trung Thái đã sắp xếp xong hành lý, lần này anh tới vội vàng, không mang theo thứ gì, hai cái áo sơ mi cùng hai quyển sách, ông Trác của công ty khoa học kỹ thuật Trác Tuyệt mời đi đánh golf, anh cũng không có bộ đồ nào giống đồ thể ȶᏂασ, chỉ có thể đi trung tâm thời gian mua một bộ, vì tới trễ nên người đều đã đến đông đủ, trừ bỏ ông chủ Trác, còn có thư ký Vương của bộ phận nguồn năng lượng Trung Tân.
“Lão Kỳ, tôi biết tôi không mời thư ký Vương, cậu sẽ không tới mà! Ha ha!” Ông chủ Trác quay đầu nói với thư ký Vương: “Lão Kỳ chỉ muốn tranh thủ trước khi trở về được gặp ngài, ngài là người bận rộn, hẹn được cũng không dễ dàng.”
Thư ký Vương chủ động bắt tay với Kỳ Trung Thái: “Thật ngại quá, cả một tuần này tôi đều bận rộn quá.”