Ngón tay của anh ấy thô ráp mạnh mẽ, Trần Dục Hoan có cảm giác nửa khuôn mặt của mình có chút tê dại cứng ngắc, cô không cười nổi. Nhưng Trần Thứ lại có cảm giác da thịt mà mình vừa chạm vào rất trơn trượt mềm mại, khiến anh ấy mất hồn trong giây lát.
Bầu không khí có chút kỳ quái, Trần Thứ quay mặt sang một bên hút thuốc, Trần Dục Hoan tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, người đối diện đã ngửa cổ phun ra một vòng khói, khá là tròn trịa, trôi nổi mãi bên trên không tiêu tán.
Đột nhiên anh ấy quay mặt lại nhìn cô, Trần Dục Hoan vội vàng cụp mắt xuống, tim của cô đập vào lồng ngực, cô không nghe được thứ gì khác, chỉ nghe thấy âm thanh ở phía đối diện truyền đến, trầm thấp khàn khàn. “Mau ăn đi.”
Trần Dục Hoan không dám chậm trễ, cũng may là lúc này đã bật điều hòa, nhưng sau khi ăn xong cô vẫn đổ đầy mồ hôi, vừa định đứng dậy dọn dẹp, Trần Thứ lại nói. "Không cần rửa bát, muộn rồi, anh đưa em về trước.”
Ah… Vốn dĩ là cô đưa anh ấy về đây, lúc này lại để anh ấy đưa cô về.
“Anh uống rượu…”
“Không sao đâu, muộn như vậy con gái về một mình cũng không an toàn.” Trần Dục Hoan nghĩ như vậy cũng dễ hiểu, ban đầu anh ấy không say, mà cho dù tửu lượng vượt quá giới hạn, cũng không ai dám kiểm tra đội trưởng giao thông đang lái xe trên đường!
Hai người cùng nhau xuống lầu, Trần Dục Hoan xách theo túi trà ngồi vào ghế phụ, thay đổi vị trí một cái là chiếc xe chạy khác đi rất nhiều… Êm ái, ổn định, tốc độ nhanh hơn không ít.
Trần Dục Hoan không lái xe, vì vậy cô tự nhiên thoải mái hơn nhiều, thỉnh thoảng trò chuyện với Trần Thứ…
“Anh Thứ, thư ký trong đơn vị anh làm công việc gì?"
"Xử lý biên lai, chi trả hành chính trong đội, ghi lại hoá đơn phạt gì đó…”
“Ah, nghe cũng nhẹ nhàng quá nhỉ.”
Trần Thứ liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Trần Dục Hoan lè lưỡi hỏi, "Làm việc trong văn phòng đó có thể nhìn thấy anh không?”
Trần Thứ ừ một tiếng, nói thêm. "Nhưng thỉnh thoảng anh phải đi họp, kiểm tra mặt đường."
“Ừm…”
“Anh có ở đó hay không thì em vẫn phải cố gắng làm việc, lúc vào thì đứng nói em có quan hệ thân thích với anh, khiêm tốn một chút, nghe rõ chưa?” Lúc này Trần Thứ nhìn rất nghiêm túc, giống như trưởng bối đang răn dạy. Trần Dục Hoan giật mình, cô vội vàng gật đầu. “Em biết rồi, anh Tứ.”
Xe đi tới một góc, Trần Thứ đậu xe sau đó nói với cô. "Lên nhà đi, anh không đi với em. Để ý ba của em nhiều hơn một chút…”
Trần Dục Hoan nhìn đôi mắt đen lạnh lùng không chút gợn sóng của anh ấy, lúc này cô muốn nói mấy lời an ủi cũng không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể dặn dò anh đi đường cẩn thận, về nhà thì gọi điện báo.
Trần Thứ không nói gì, anh ấy quay đầu lại nhìn con đường ở phía trước, dường như đang chờ cô đi, Trần Dục Hoan cũng không dám dông dài, nhanh chóng xuống xe trở về nhà.
Lúc này trong phòng khách chỉ có mẹ Trần đang ngồi xem TV, Trần Dục Hoan nói với bà ấy về chuyện cô ăn cơm ở nhà Trần Thứ và đi làm trong đại đội, sau đó đưa lá trà cho bà ấy. Cô nhìn quanh nhà một vòng, hỏi lại. “Ba và anh trai đâu rồi mẹ?”
Mẹ Trần nói:”Buổi tối hai người bọn họ lại uống rượu, uống nhiều quá... Nên đi nằm từ sớm rồi… Haiz, hai bố con nhà này hình như muốn uống rượu đến chết hay sao ấy, hơn nữa sức khoẻ của ba con không được tốt, có thể uống được như hồi trẻ sao… Anh trai của con cũng thật là, không khuyên một câu thì thôi còn dùng sức mà rót cho ông ấy nữa…”
Trần Dục Hoan nhíu mày, "Mẹ cũng biết hai người bọn họ rồi đó! Không cãi nhau thì lại đua nhau uống rượu…”
“Haiz, đúng là oan gia mà! Lúc trước mắc tội tình gì mà sinh ra cái thứ đó!”
Trần Dục Hoan cầm chiếc túi trở về phòng của mình, vừa bước vào phòng, chưa kịp bật đèn thì một bóng đen đột ngột xuất hiện, ôm eo cô từ phía sau. Trần Dục Hoan sợ đến mức muốn hét lên, nhưng miệng lại bị ba ngón tay che lại, mùi rượu lượn lờ trong không khí, một giọng nói rơi vào tai của cô…
“Bây giờ mới về, có phải em đi hẹn hò không… Hửm?”
Trần Dục Hoan lẩm bẩm giữa những ngón tay của người đàn ông: "Anh..."
Đầu lưỡi của Trần Phỉ vươn ra, lưu luyến liếm láp bên tai cô, nói nhỏ. “Gọi một tiếng mà anh đã cứng rồi đây này, để anh đụ một lần…”