Dây áo bikini màu đỏ tươi trên ngực bị anh kéo tuột ra, vắt vẻo ở trên vai Chu Yến, giữa hai dải lụa dài lộ ra đường viền của bộ ngực. Nhìn qua thì giống hai người đang ôm nhau tình từ, hai cơ thể dính chặt vào nhau không tách rời. Chu Yến lộ ra cái eo thon, lại lộ ra cặp đùi nõn nà. Từ khe nhỏ giữa cặp đùi của Chu Yến, Hàn Bách Tân luồn bàn tay của anh vào bên trong, rồi đưa xuống phía dưới thăm thú. Ngón chân của Chu Yến dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này thì co quắp lại, ấn vào trong cát mịn, cả hai chân cô quấn chặt lấy bắp chân màu đồng rám nắng của Hàn Bách Tân như thể dây leo.
Hàn Bách Tân vừa siết chặt cằm cô vừa tăng lực ở bàn tay đang thăm thú phía bên dưới Chu Yến lên: "Đừng sợ, cứ hét lên khi nào em cảm thấy thoải mái, hét to hơn nữa đi ..."
Chu Yến hét lên, không lớn nhưng cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt quấn quit nhìn anh, hai chân kẹp chặt bàn tay anh mà cọ xát: “Bách Tân, cho em đi…”
“Được, cho em, anh sẽ xuất tinh cho em.”
Bụng cô co rút và miệng cô mím chặt lại. Anh liền đè cô xuống bàn, nhấc một chân cô lên và đâm vào mạnh vào, giọng nói của Chu Yến vì vậy trở nên đứt quãng, cô cắn môi nịnh nọt, anh nắm lấy cổ chân cô, rồi thoáng cái đã rút ©ôи th!t ra, nước bắn tung tóe khắp một chỗ.
“Yến Yến, em quả là một người phụ nữ da^ʍ đãиɠ…”
Hàn Bách Tân vẫn còn nhớ cảnh anh ấy làm với Chu Yến lần đầu tiên. Nhưng bây giờ anh cảm thấy cô ngày càng cởi mở hơn, đó có lẽ là kết quả của quá trình rèn luyện của chính cô ấy, và bởi vậy anh tất yếu nảy sinh ham muốn chinh phục, cảm thấy bản thân đâm càng sâu càng tốt. Nghĩ rồi anh lại tìm điểm để đi vào rồi nhấc chân ôm mông cô lên: “Đừng để nó chảy ra ngoài phí… Anh sẽ cho em cái khác..."
Chu Yến mỉm cười, ngón chân cũng đã bình thường trở lại chứ không còn co quắp nữa: “Anh muốn cho em cái gì? Con trai hay là con gái?"
“Đương nhiên sẽ là con gái, chúng ta sẽ sinh ra một đứa con gái ngoan như em, như vậy thì Nặc Đông cũng sẽ có một đứa em gái.”
Hàn Bách Tân ôm cô, cô cũng dựa vào người anh mà làm nũng như một đứa trẻ hư hỏng, lồng ngực của người chồng này luôn là nơi đáng tin cậy, đủ vững chắc để cho cô một mái ấm gia đình.
Khi cả hai đang rúc vào nhau được một lúc thì điện thoại của Hàn Bách Tân đổ chuông, đã không ai tìm kiếm anh sau bao ngày rong ruổi của hai người.
Thấy đó là một cuộc gọi chuyển vùng đến từ Trung Quốc, Hàn Bách Tân nhấc máy mà không nói một lời nào và cúp máy hai lần.
Khi Chu Yến mặc quần áo và bước ra để xem tình hình, khuôn mặt của Hàn Bách Tần toát lên vẻ đầy vẻ buồn bã.
“Số điện thoại của ai gọi đến vậy anh?”
“Vợ cũ của anh gọi.”
Chu Yến khịt mũi và yên lặng chờ đợi những lời tiếp theo của anh.
Quả nhiên, Hàn Bách Tân lại nói, “Có chuyện gì đó đã xảy ra với Nặc Đông.”
Trái tim của Chu Yến lệch một nhịp: “Có chuyện gì vậy?”
“Nó chơi ván trượt rồi sơ suất bị gãy xương.”
“A?”
“Không sao đâu, con đang nằm trong bệnh viện, nói là phải nằm ở trong đó tận ba tháng.”
“Vậy thì chúng ta phải mau về đi…” Chu Yến nghĩ đến vẻ mặt ủ rũ, những lời nói mệt mỏi và u ám của cậu bé và và hoàn toàn không tin rằng đó là một vụ tai nạn ván trượt thực sự.
Hàn Bách Tân lúc này mới giãn lông mày ra, nhịn không được mà khen cô: “Yến Yến, em quả là một người vợ nhỏ hiền lành mà!”
Chu Yến cũng nói theo anh: “Thái độ đúng của người làm cha làm mẹ chính là dù cho đứa nhỏ ấy có đùa giỡn với em không hay, nhưng bản thân cũng đã gả cho anh rồi, con của anh cũng chính là con của em mà.”
Hàn Bách Tân lo lắng cho cảm xúc của Chu Yến, sợ rằng cô sẽ bị ảnh hưởng bởi điều này, vì vậy anh ta đã cố tình thử lời của mình. Nhưng Chu Yến thực sự không nghĩ đến nó nhiều như vậy: "Dù sao chuyến đi của chúng ta sẽ kết thúc sớm thôi, cũng không còn mấy ngày nữa là tới ngày trở về rồi! Đi thôi, hai chúng ta cùng quay về đi, Nặc Đông vốn rất quan trọng hơn tất cả mà."
Hàn Bách Tân lại tiến đến ôm cô, hôn lên môi cô, dường như thay cho lời cảm ơn không lời nào diễn tả hết được.
****************************************
Đến lúc bỏ phiếu rồi, mọi người thích lão Hàn hay ŧıểυ Hàn? : )