Đầu dây đối diện im lặng, một lúc sau mới hừ một tiếng. “Con cho dì xem không phải để khoe khoang là con tài giỏi.”
“Dì cảm thấy con quan tâm đến dì nên mới muốn nói cho dì nghe hết như vậy.”
Người ở đầu dây bên kia mỉm cười, thấp giọng thở dốc. “Đúng vậy, dì nhỏ… Con muốn đôi môi của dì…”
Chu Yến giật mình, cô còn tưởng rằng mình nghe lầm, cô cầm lấy điện thoại nhìn nhìn sau đó lại đặt lên lỗ tai, lúc này Hàn Nặc Đông bật cười. “Dì nhỏ ơi, con rất muốn tâm sự vs dì…. Nhưng bố của con quay lại rồi, dì nói chuyện với bố nhé.”
Nghe thấy có âm thanh nên Hàn Bách Tân vừa tắm xong đã đi ra, hắn nhận lấy điện thoại trên tay con trai, cười nói. “Tại sao em lại muốn nói chuyện cùng thằng nhóc này vậy?”
“Em sợ nó sẽ tức giận nên nói chuyện cùng nó một chút.”
“Ha ha vất vả cho em ra! Nó náo loạn một lúc thôi, em nhìn xem bây giờ lại tốt rồi!”
“Năm cuối học tập cũng không dễ dàng gì!”
Hàn Bách Tân ừ một tiếng, vừa bước về phía phòng ngủ nhẹ giọng than vãn. “Yến Yến, dưới tình huống như vậy anh đúng là để em tủi thân rồi, cảm ơn em vì đã thông cảm cho anh.”
Chu Yến mỉm cười, “Nếu đã cùng chung sống thì không cần khách khí như vậy… Chúng ta nên thông cảm lẫn nhau.”
“Việc đi tuần trăng mật anh đã nghĩ kỹ rồi, anh sẽ tìm một biệt thự riêng tư ở hòn đảo phía Nam của Thái Bình Dương, lúc đó cả thế giới chỉ có hai chúng ta, muốn làm cái gì thì làm, không có những người khác lộn xộn, không gặp những sự việc linh tinh nữa….”
“Để dành một ít tiền đi, chúng ta còn phải chăm sóc con nữa.” Chu Yến cảm thấy trong lòng rất ấm áp, nói không hạnh phúc chắc là nói dối, cô lật người vùi mình vào trong chăn bông.
“Hai ta mà đến đó phải nắm chặt thời gian tạo người nha!” Hàn Bách Tân thấp giọng, ái muội khiêu khích cô. “Anh nhớ em, ŧıểυ Yến Yến. Anh muốn hôn em, muốn ngày nào cũng được ôm em làʍ t̠ìиɦ…”
Giọng nói của Chu Yến trở nên mềm mại, “Ưm, em cũng nhớ… Bách Tân, trong mộng sẽ…”
Cô mơ mơ màng màng cúp điện thoại, nhưng khi cô đang gà gà ngủ thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Chu Yến không mở mắt ra, cô tưởng là Hà Bách Tân gọi đến nên nhỏ giọng nỉ non. “Muốn ân ái cùng anh…”
“Con cũng muốn…”
Hàn Nặc Đông?
Chu Yến tỉnh dậy, lúc này cô mới phát hiện cuộc gọi đến từ một dãy số xa lạ.
Hàn Nặc Đông cười nhẹ, cậu ép giọng thấp đến nỗi như dán vào màng nhĩ của cô. “Mơ thấy mộng xuân? Mơ thấy ông ấy sao?”
Chu Yến không dám trả lời lại.
Dường như Hàn Nặc Đông thấy được cả vẻ mặt của cô, cậu lại cười. “Dì nhỏ, con nói con muốn tâm sự với dì…”
“Đã trễ thế này rồi, con còn chưa ngủ sao?”
Hàn Nặc Đông tiếp tục thổi khí bên tai cô, “Năm ba bận rộn, nào có ngủ sớm như vậy! Dì nhỏ, con muốn nghe dì nói về cuốn sách kia.”
Chu Yến tỉnh táo lại, “Mau đi ngủ đi, ngày mai con còn phải đi học!”
“Khi dì nghiêm túc thật đúng là….”
Chu Yến không chờ cậu nói xong đã cúp điện thoại, trong lòng cô rối như một cuộn chỉ. Cô sợ cậu lại gọi đến nên đã trực tiếp tắt máy.