Đã đến lúc hẳn là hắn có thể thực hiện được kế hoạch mình...
- A Phúc! Chúng ta tới nơi diễn vọ đùa giỡn không?
Vương Mãi và Đặng Phạm giơ tay vẫy. Tào Bằng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
..........
Cho tới khi lên đèn, cuối cùng thì Điển Vi cũng quay lại.
Xem ra y uống nhiều rượu khiến cho khuôn mặt hơi tím, có điều ánh mắt lại rất sáng.
Tào Bằng kinh ngạc phát hiện ra sau bữa tiệc, Điển Vi đã thay đổi cách ăn mặc.
- Điển thúc phụ! Tại sao người lại thay đổi cách ăn mặc?
Vương Mãi ngạc nhiên hỏi.
Điển Vi cười ha hả, nét mặt không giấu được sự sung sướng.
Tào Bằng đảo mắt một cái liền hiểu ra được. Hắn cũng đọc nhiều sách đặc biệt là những bản chép của Đặng Tắc.
Đặng Tắc học chính là luật nhà hán cho nên đối với trang phục quan chức triều đình, Tào Bằng cũng hiểu được một chút.
Hắn bước lên phía trước rồi chắp tay nói:
- Chúc mừng Điển thúc phụ,
- A! Tiểu a Phúc biết?
- Nhìn trang phục của thúc phụ cùng với nét mặt, tiểu chất có thể hiểu được một chút. Chắc là được phong thưởng... Ha ha! Có phải là Hổ bôn trung lang tướng không?
Điển Vi ngẩn người rồi cười ha hả.
- Tiểu a Phúc đúng là thông minh... Đúng vậy! Chủ công muốn làm lại hổ bôn cho nên phong ta làm hổ bôn trung lang tướng, túc vệ phủ Xa Kỵ.
Hổ Bôn trung lang tướng tương đương với đội trưởng đội cảnh vệ, chuyên trách bảo vệ lãnh đạo tối cao.
Một ngàn năm trăm người Hổ Bôn đều là dũng sĩ, được lựa chọn hết sức nghiêm khắc.
Tào Bằng có thể hiểu được, đây là một sự bồi thường của Tào Tháo đối với Điển Vi. Dù sao thì trước đây Tào Tháo đã để cho Hứa Chử nhận lấy chức của Điển Vi. Nếu bởi vì Điển Vi quay về mà bỏ chức quan của y thì nhất định sẽ làm cho Hứa Chử bất mãn. Vì vậy mà Tào Tháo dùng chức Hổ Bôn trung lang tướng phong cho Điển Vi. Xét về phẩm lộc mà nói thì Điển Vi vẫn là người số một trong trung quân. Mặc dù Hứa Chử nhận chức vụ của y nhưng trên thực tế vẫn chịu sự quản lý của Điển Vi. Cứ như vậy, tất cả đều thăng quan nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái.
- Lão Vương! Hiện giờ chủ công thiết lập Hổ Bôn, ta muốn ngươi trở thành Hổ Bôn lang tướng. Ý ngươi thế nào?
Vương Mãnh ngẩn người rồi mừng rỡ.
- Tất cả theo sự phân phó của Quân Minh.
Điển Vi cười cười, quay đầu nhìn Tào Cấp:
- Tào huynh đệ! Trên đường, ngươi nói chuẩn bị rèn đao...ở đây của ta có lẽ không đủ, dù sao nơi này tiếp giáp với phủ Xa Kỵ, nếu có chuyện gì không may sẽ kinh động tới chủ công. Chẳng qua, ở bên thành ngoài của chủ công có ban cho ta một tòa nhà. Hay là ngươi ở đó rèn đao. Chờ khi đám Chu Thương tới đây thì để cho họ tới đó.
Tào Cấp khom người đồng ý.
Điển Vi xoay người, nhìn Tào Bằng chăm chú.
- A Phúc! Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi, không biết ý của ngươi như thế nào?
Cuối xuân mang tới những làn gió đêm nhè nhẹ.
Trong không gian tràn ngập một mùi hạnh đào làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Điển Vi và Tào Bằng chậm rãi đi trong khu đình viện thứ ba mà thưởng thức sắc xuân. Đây là hoa viên phía trước của phủ Hổ Bôn, diện tích cũng không rộng lắm, khoảng chừng một ngàn mét vuông. Trong hoa viên có một cái đình nhỏ, xung quanh trồng toàn cây đào và cây hạnh. Tất cả đang nở rộ.
- A Phúc! Lần này ta về có gì đó không ổn.
Điển Vi ngồi xuống trong đình, cầm lấy bầu rượu rồi uống một hớp sau đó thở ra một hơi.
Trong biển hoa có một con đường nhỏ đi xuyên tới khu phía sau. Trên thực tế, chỗ ngồi này được đổi tên là phủ Hổ Bôn. Chỉ khi nào đi vào khu vực thứ tư mới thực sự bước vào trung đường.
Có điều do người trong nhà Điển Vi rất ít cho nên nhà cửa khu vực phía sau gần như bỏ trống.
Điển Vi có một vị ca ca ở tại quê nhà nhưng không có con. Điển Vi có bốn người con trai, trong đó đứa con cả tên là Điển Mãn, năm mười lăm tuổi được Tào Tháo phong là Lang Trung. Đứa con thứ hai tên là Điển Tồn. Đứa con thứ ba tên là Điển Phất, thứ tư là Điển Hữu. Ngoài ra Điển Vi còn có một đứa cháu ngoại tên là Ngưu Cương, tuổi xấp xỉ Điển Mãn. Nghe nói người này rất khỏe. Ngoại trừ những người đó ra, trong nhà Điển Vi không còn ai khác. Tính toán thì ngay cả nhà vợ mới được mười bốn người.
Nếu so với dòng họ của Hứa Chử thì Điển Vi đúng là không đáng so sánh.
Tào Bằng mặc một chiếc áo ngắn, ngồi trong đình, lẳng lặng lắng nghe.
- Thúc phụ! Có chuyện gì không ổn? Chẳng lẽ Tào công nghi ngờ người sao?
Điển Vi cười ha hả:
- Sao có chuyện đó được. Chủ công rất tin ta. Có điều... Người còn nhớ người nghênh đón chúng ta ở ngoài thành chứ? Người đó là Hứa Chử, tự là Trọng Khang, là người huyện Tiếu. Y có thể nói là rất dũng mãnh, thiện chiến cho nên được chủ công gọi là Hổ điên. Chủ công còn từng nói với người khác, Hứa Chử chính là đương kim Phàn Khoái. Lúc trước, chủ công nghĩ ta chết cho nên để cho Hứa Chử nhận chức túc vệ... Nhưng hiện giờ ta trở lại, vị trí của Hứa Trọng Khang lại có chút bấp bênh. Chủ công bất đắc dĩ đành phải phong ta làm Hổ Bôn trung lang tướng.
Cứ tưởng rằng Điển Vi không biết, nhưng hiện tại có thể thấy gã hiểu rất rõ.
- Điều đó chẳng phải tốt hay sao?
Tào Bằng làm ra vẻ khó hiểu.
- Có tốt không? - Điển Vi cười khổ rồi lắc đầu:
- Hứa Chử hoàn toàn khác ta, sau lưng còn có dòng họ rất mạnh. Ngươi đừng có thấy y thô thiển nhưng tính tình có thể nói là rất tinh tế. Trước kia, do bị ta lấn lướt là do kinh nghiệm còn thiếu... Hiện giờ, chưa chắc y đã phục ta. Cho dù Hứa Chử có phục ta thì gia tộc sau lưng y cũng không thể bỏ qua. Từ khi Hứa Chử tự mình tới nương tựa chủ công tới nay, luôn được coi là người rộng rãi vì vậy giao tiếp rất rộng... Về điểm này đúng là ta không được khôn khéo như Hứa Chử.
Tào Bằng im lặng.
" Điển Vi muốn hỏi mình kế hay sao? "
Hắn còn đang suy nghĩ thì chợt nghe Điển Vi mở miệng nói:
- A Phúc! Chuyện ta muốn nhờ ngươi thật ra rất đơn giản. Tính tình của con ta không khác với ta lắm, có khi còn táo bạo hơn. Thanh niên nóng nảy, ta lo lắng có người ra tay với nó... Ta muốn nhờ ngươi quan tâm tới hắn hộ ta. Bạn đang xem tại