Tào Tặc

Chương 77: Lần đầu gặp mặt

Trước Sau

break
Trong tháng hai, Tào Tháo còn đưa đứa con cả của Điển Vi là Điển Mãn tấn phong làm Lang Trung, rồi lệnh cho Điển Mãn ở nhà, đợi khi hết một tuần sẽ đưa quan tài Điển Vi về quê hương Trần Lưu. Sau khi Điển Mãn mới đi được chưa lâu, có lẽ còn chưa ra khỏi khu vực Duyện Châu, thì không ngờ Điển Vi trở về.

Cho tới khi Tào Tháo nhận được thư của Mãn Sủng thì vừa vui vừa khóc...

- A Phúc! Trước mặt chính là Hứa Đô.

Điển Vi ghìm ngựa, chỉ về phía trước, giọng nói không giấu được sự vui mừng.

Lúc này đang là sáng sớm, phía chân trời vẫn còn đang le lói ánh dương, chỉ thấy thấp thoáng phía xa có một tòa thành lớn.

Từ sau khi ra khỏi Hắc Lư giản, đường đi hết sức thuận lợi.

Dĩnh Xuyên tương đối hòa thuận, nên đường đi cũng không mất nhiều thời gian.

Sau khi đi một đêm, cuối cùng cũng tới được Hứa Đô. Tào Bằng có thể hiểu được sự vui vẻ trong lòng Điển Vi. Hứa Đô chính là nhà của gã. Đối với Tào Bằng mà nói, nhìn tòa thành ở xa, hắn lại không thể vui nổi. Trong lòng hắn có chút gì đó không thể nói rõ nên lời, chẳng biết là đang tỉnh hay đang mơ. Hứa Đô đang ở ngay trước mắt hắn. Mà thứ hắn chờ đợi cũng chính là đây.

Nhưng khi thật sự đối diện với Hứa Đô, trong lòng hắn lại có cảm giác mông lung.

- Điển thúc phụ! Chúng ta đi thôi.

Âm thanh Tào Bằng có chút khác lạ nhưng Điển Vi cũng không nhận ra.

- Đúng! Chúng ta đi nhanh tới đó.

Xe ngựa lập tức tăng tốc khiến cho Hứa Đô càng lúc càng tới gần.

Trong nắng sớm, một ngôi thành hùng vĩ hiện ra trong tầm mắt Tào Bằng. Bức tường thành cao lớn, nguy nga uốn lượn, sừng sững trong nắng. Theo Điển Vi giới thiệu thì Hứa Đô được phân ra thành nội thành và ngoại thành. Nội thành chính là Hoàng thành còn ngoại thành thì như những gò đất vây quanh nội thành. Kiếp trước Tào Bằng cũng từng tới thăm di chỉ Hứa Đô, có điều khi đó chỉ còn lại một đống hoang tàn mà thôi.

Nói thật ra, nếu không có Điển Vi ở bên, thật sự Tào Bằng không thể liên hệ được cái đống hoang tàn kiếp trước với ngôi thành nguy nga trước mặt.

Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi thúc ngựa đuổi theo Điển Vi.

Một tiếng tù vang lên xé tàn không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm.

Xa xa, cửa lớn của Hứa Đô mở ra rồi một đội quân từ trong thành lao ra ngoài.

Tốc độ của những người đó rất nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt Tào Bằng.

Người dẫn đầu là một đại hán khôi ngôi, cưỡi một con ngựa ô màu đen. Khi y nhảy xuống ngựa thì thấy cao tám thước, nước da màu đồng, trên trán còn có một cái sẹo, nhìn hơi có chút ổ quái. Vào thời cổ, nếu những người lớn lên có hình dạng khó coi thì không dùng từ xấu mà dùng cách nói như hùm như gấu để hình dung. Cái này cũng là một loại tập tục cũng là lễ nghi để giải thích tướng mạo không giống với bình thường. Chẳng hạn như trong Tam quốc chí mô tả Điển vi chỉ nói y lớn lên tướng mạo như hùm như gấu, nghe thì tưởng như rất đẹp nhưng khi người ta thấy mới biết là cái gì như hùm như gấu.

Mà nam tử khôi ngô trước mặt quả đúng là cũng vậy.

- Quân Minh! Đúng là ngươi sao?

Đại hán ghìm cương ngựa khiến cho dòng nước kéo theo phía sau lập tức ngừng lại.

Y ở trên lưng ngựa tập trung nhìn Điển Vi, âm thanh có chút kích động.

Còn Điển Vi thì nhảy xuống ngựa, bước lên vài bước rồi cười to mà nói:

- Trọng Khang! Hứa lão hổ! Ha ha ha! Điển Vi ta đã trở lại.

- Ta đã nói cái tên tiểu Trương Tú làm sao có thể đe dọa tính mạng của ngươi.

Đại hán khôi ngô cũng xuống ngựa rồi bước tới ôm lấy Điển Vi.

Y so với Điển Vi hơi thấp hơn một chút nhưng dáng người so với Điển Vi lại cường tráng, khôi ngô.

Từ lúc Điển Vi mở miệng, Tào Bằng yên lặng lui lại mấy chục bước, để lại một vị trí. Trong lòng hắn cũng nhủ thầm: Chẳng lẽ người này chính là Hổ điên Hứa Chử hay sao?

Tự của Hứa Chử, Tào Bằng có chút nhớ không rõ. Bạn đang đọc chuyện tại
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc