Tào Tặc

Chương 50: Hạ Hầu Lan

Trước Sau

break
Trời sáng rồi!

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, càng làm tăng thêm sắc xuân ấm áp.

Tào Bằng dụi dụi mắt, ngáp mấy cái rồi vươn vai. Gân cốt được giãn ra khiến hắn cảm thấy tinh thần phấn chấn. Nhìn khắp căn phòng, Điển Vi vẫn hôn mê chưa tỉnh. Tuy nhiên từ hơi thở nhè nhẹ ổn định của y, có thể thấy tình hình đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Ngụy Diên không ở trong phòng.

Chiếc đao long tước không bao giờ rời khỏi tay cũng biến mất.

Có điều Tào Bằng biết, Ngụy Diên không thể bỏ đi một mình. Ở đây còn người dẫn tiến của hắn, giờ hắn đi thì đi đâu được chứ? Nhìn qua cánh cửa sổ đang mở hờ, Tào Bằng nhìn thấy hai con ngựa Tây Lương đang cột bên ngoài nên càng chắc chắn Ngụy Diên chưa đi.

Bước ra khỏi phòng, hắn vệ sinh cá nhân đơn giản, người đã hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn đi đến cạnh Điển Vi, đưa tay ra xem lớp thuốc bôi trên người y. Thuốc mỡ màu đen qua một đêm đã biến thành màu hơi xám. Lấy tay gõ bên trên, mảng thuốc vỡ vụn, tự động rơi xuống, lộ ra vết thương bên dưới. Máu đã ngừng chảy nhưng vết xương vẫn rất khủng khiếp. Tào Bằng nhíu mày, bỏ một viên thuốc vào mồm nhai nát, sau đó đắp lên trên vết thương của Điển Vi. Hiệu quả của thuốc không tồi, ít nhất nhìn từ tình hình bây giờ, tốc độ hồi phục của Điển Vi cực kỳ nhanh.

Lúc Tào Bằng chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài xúc miệng, Điển Vi đột nhiên cử động, mở to mắt.

Ánh sáng còn sót lại nơi khóe mắt, thấy bóng người mập mờ phía trước, Điển Vi không nói gì, bất ngờ ngồi dậy, túm chặt vào cổ đối phương…

Tào Bằng không kịp phòng bị nên bị Điển Vi véo ở cổ, suýt nữa nghẹt thở.

Sức lực của bàn tay to lớn đó thực sự quá đáng sợ. Giống như chiếc kìm sắt bấm chặt, Tào Bằng thậm chí có thể tưởng tượng, ngón tay Điển Vi chỉ cần dùng lực nhẹ là có thể vặn đứt cổ hắn. Mặt đỏ phừng phừng, Tào Bằng đành giãy dụa vô vọng.

May mà, Điển Vi rất nhanh chóng nhìn rõ người trong tay mình…

"Ngươi là ai?"

Tào Bằng cố gắng đập vào cánh tay Điển Vi nhưng chỉ như con chuồn chuôn rung cột.

Điển Vi ngây người, lập tức có phản ứng buông tay ra ngay. Nhưng y vẫn không lơ là cảnh giác, nhìn chằm chằm Tào Bằng, ánh mắt sắc lạnh. Chỉ cần hắn dám có chút cử động là Điển Vi sẽ không do dự lấy mạng hắn.

Khụ khụ khụ…

Tào Bằng khom người thở hổn hển.

"Nhà ngươi báo đáp ân nhân vậy sao?"

"Ân nhân?"

Ánh mắt Điển Vi nhìn xa xăm nhưng lập tức nhớ đến chuyện ngày hôm qua.

"Ngươi đã cứu ta? Không đúng, người cứu ta, ta nhận ra, chứ không phải một cậu bé như ngươi."

Lúc này Tào Bằng cũng ổn định lại, nhìn khuôn mặt đen xì của Điển Vi, giận dữ nói: "Người cao lớn giúp ngươi đánh nhau là bằng hữu của ta, người cuối cùng giết Tây Lương chủ tướng là ta. Ngay cả điều này ngươi cũng quên rồi sao? Nếu không phải ta giết chủ tướng của bọn chúng, ngươi đã mất mạng từ lâu… Vết thương trên người ngươi cũng là do ta đắp thuốc giúp, ngươi ban nãy suýt nữa giết chết ta, biết không?"

Đầu óc Điển Vi mơ hồ, hình như đã nghĩ ra điều gì.
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc