-Đại ca, rồi ngươi xem. Nếu như không diệt trừ Lưu Bị, sớm muộn gã cũng trở thành địch thủ lớn nhất của thúc phụ.
-Gọi Tử Hòa tới đây.
Tào Tháo chợt nói, khiến Tào Chân và Tào Phi không khỏi ngẩn ra.
Tử Hòa hay chính là Tào Thuần, hiện là chủ tướng của Hổ Báo kỵ.
Tào Tháo giờ lại tìm gã đến chẳng lẽ là…Mọi người không nói tiếng nào, Hạ Hầu Chân cũng lặng im chỉ lặng lẽ châm rượu cho bọn họ. Khoảng chừng một nén nhang, Tào Thuần đội mưa vội vã đi tới.
-Lập tức dẫn Hổ Báo kỵ truy kích Lưu Bị. Bất luận sống chết, chỉ cần nhìn thấy gã, lập tức giết.
-Tuân lệnh!
Tào Thuần tuy không hiểu rõ lý do vì sao Tào Tháo lại lệnh cho Hổ Báo kỵ truy sát Lưu Bị nhưng quân lệnh như sơn, Tào Thuần tuyệt không cần hỏi nguyên nhân.
-Tử Đan, ngươi cũng ra quân luôn.
Tào Chân nghe thấy thế đứng bật dậy, chắp tay tuân lệnh.
Tào Bằng nói một hồi cuối cùng có thể khiến Tào Tháo kiên quyết giết chết Lưu Bị. Nếu như nói trước đây y còn chút ít do dự, như vậy một câu "Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng" của Tào Bằng khiến cảm giác thấy mối nguy hiểm trong lòng Tào Tháo chợt tăng mạnh.
Nuôi hổ ắt có họa!
-A Phúc, trận đánh ở Từ Châu ngươi đã lập đại công.
Nhưng ta không phong thưởng, ngươi có oán hận không?
-Không oán!
-Có thật không?
Tào Bằng ra sức gật đầu:
-Điệt nhi công tư bất phân, khiến cả nhà Lã Bố chạy thoát, vốn đây là tội mất đầu. Thúc phụ chưa từng hỏi tội ta, còn phong ta chức kỵ đô úy. Điệt nhi cảm kích còn không hết. Có công ắt có thưởng, có tội ắt phải phạt. Đó là lẽ thường. Ta muốn nói thúc phụ đã thưởng không phạt, quả thực có phần bất công.
Hạ Hầu Chân liên tục nháy mắt, nào có người nào lại như vậy?
Xưa nay mới nghe chuyện tranh công đòi thưởng, nào có người nào tự xin chịu phạt đâu?
Tào Phi kinh ngạc nhìn Tào Bằng, chợt cảm thấy tôn kính hắn.
Tào Tháo vỗ vỗ vai Tào Bằng.
-A Phúc, nói cho cùng có công ắt có thưởng, có tội ắt phải phạt. Đây đúng là lẽ thường. Thật ra, ta đã từng phạt ngươi, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Vốn dĩ, ta định phong cho ngươi chứng nông đô úy Quảng Lăng, nhưng vì chuyện đó ta đã đổi ý, phong cho ngươi một chức chỉ có hư danh. Ngươi khá lắm! A Phúc, nếu dưới trước ta thực sự có được mấy người khá như ngươi, thì mối lo thiên hạ há còn phải nghĩ sao?
Dông tố tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Trong chớp mắt, mây tan ra, sắc trời trong xanh.
Tảng đá đè nặng trong lòng Tào Bằng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Kể từ khi trận chiến Từ Châu kết thúc, Tào Tháo không hề nói gì, khiến Tào Bằng càng thêm thấp thỏm.
-A Phúc, trước từng có người tiến cử với ta, để ngươi làm Bạch Mã úy. A, ngươi không cần phải đoán, là Văn Viễn tiến cử ngươi. Ta vẫn luôn do dự. Nhưng hiện tại, ta đã quyết định rồi.
-Xin nghe theo sự sắp xếp của thúc phụ.
-Trước tiên cứ ở lại Hứa Đô đã.
-A?
Tào Bằng vốn tưởng rằng Tào Tháo sẽ phong cho hắn là Bạch Mã úy.
Thật không ngờ y lại quyết định như vậy? Lẽ nào muốn nói y không tin ta sao? Hay có lẽ y còn có cách sắp xếp khác?
-Theo ta đi một chút.
Tào Tháo đứng dậy, ra khỏi đình.
Tào Bằng không dám chậm trễ, vội vã đi theo Tào Tháo.
Hai người một trước một sau đi trong vườn, Tào Tháo nói:
-Trước đây, Hưu Nhược từng có ý để ngươi bái sư Tuân Trọng Dự nhưng ta không đồng ý.
Tuân Trọng Dự?
Tào Bằng hơi sửng sốt, không nói gì.
-Có phải mất hứng hay không?
-A, không có!
Tào Tháo dừng chân, quay đầu nhìn Tào Bằng:
-Vì sao? Chuyện này nếu là bất cứ kẻ nào nhất định cũng sẽ không vui. Vì sao ngươi lại không như thế?
Tào Bằng gãi gãi đầu, cười thật thà.
-Trọng Dự tiên sinh là người đại tài, ta cũng từng nghe qua tiếng tăm của y. Chỉ là thứ nhất, y đang biên soạn "Hán kỷ", không có thời gian. Thứ hai, tiên sinh vốn là tộc nhân của Tuân thị ở Dĩnh Xuyên, vị tất đã để ý tới ta. Mặc dù là có Hưu Nhược tiên sinh đề cử, Trọng Dự tiên sinh có thể nhận ta, trong lòng chưa chắc đã vui. Thứ ba là…
-A?
-Thật ra, khi ta từng ở Cức Dương, có từng kính nể một người, luôn mong muốn được bái người này làm vi sư.
-Ai?
Tào Bằng không khỏi do dự, cúi đầu, ấp a ấp úng không chịu nói ra.
Tào Tháo cười mắng:
-Đại trượng phu sống phải thẳng thắn, phóng khoáng, cớ gì có thái độ như của nữ nhi như thế? Ngươi cứ nói xem là ai? Ta sẽ không tức giận đâu. Bạn đang đọc chuyện tại