Tào Tặc

Chương 256: Về nhà

Trước Sau

break
Gần hai năm đã trôi qua, có vô số chuyện đã xảy ra.

Đội Hổ báo kỵ thần bí cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Tuy rằng chưa ai được kiểm chứng khả năng chiến đấu phi thường trên chiến trường của bọn họ nhưng nhìn từ tác phong nhà binh nghiêm trang cùng khí thế của hai nghìn con kỵ mã đang phi nước đại của họ mà nói thì ở những năm cuối thời Đông Hán này, e rằng không có đội quân nào có thể sánh với đội Hổ báo kỵ tinh nhuệ cả.

Chỉ nhìn qua thôi cũng đủ thấy sức chiến đấu của Hổ báo kỵ cao hơn người một bậc rồi.

Tào Bằng không hiểu rõ lắm vì sao hiện tại Tào Tháo lại đưa đội Hổ Báo kỵ này đến nhưng hắn có thể khẳng định trong đó nhất định có nguyên nhân nào đấy.

Đến giờ khắc này, Tào Bằng biết hắn nên rời đi.

Hắn giơ tay, ngăn đoàn xe phía sau lưng lại.

Hắc Mạo và Phi Mạo cùng lùi lại về sau. Hạ Hầu Ân đốc thúc binh mã vây lấy đoàn xe.

-Tử Vũ, thay ta từ biệt lão phu nhân. Chúng ta cáo từ ở đây.

Thời điểm này không đến lân Tào Bằng dẫn đầu mọi người nữa. Hạ Hầu Ân cũng hiểu rõ rằng nếu Hổ Báo kỵ đã xuất hiện đương nhiên phải có Tào Tháo đi theo.

-A Phúc, khi nào trở về ta mời ngươi uống rượu.

Tào Bằng chắp tay, hơi cúi thấp người rồi đi qua đoàn xe.

-Đi thôi, chúng ta về nhà.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua đoàn xe và nhân mã vừa đi qua, mỉm cười xoay người dặn dò.

Phi Mạo lập tức quay đầu ngựa lại, Hắc Mạo đồng loạt quay người trong nháy mắt. Tuy mới chỉ hai ngày nhưng binh mã với chưa tới sáu trăm người này đã bắt đầu có hình dáng ban đầu.

Được như thế đương nhiên là nhờ có sự nỗ lực của bọn Hác Chiêu nhưng còn nhờ có phần nhiều ở tố chất quá tốt của các binh sĩ nữa!

Tào Bằng định bụng sẽ đi đường vòng, vào từ cổng phía tây của Hứa Đô. Nhưng hắn chưa đi được xa lắm đã nghe phía sau có người đang gọi to tên hắn, vì vậy vội vã ghìm cương ngựa lại.

Với sự hộ tống của hơn mười tên vệ sĩ, Hạ Hầu Chân cưỡi một con ngựa đuổi theo.

Tào Bằng không khỏi kinh ngạc, khó hiểu. Hắn xua tay bảo xe ngựa tiếp tục tiến lên rồi dừng lại ngay giữa đường, tủm tỉm cười nhìn Hạ Hầu Chân.

-Tào đô úy, tổ bà bảo ta tới cảm tạ ngươi.

-Ha ha, đây là công việc của ta, hà tất phải nói lời cảm ơn?

Hạ Hầu Chân trầm mặc, không biết nên nói thế nào nữa.

Tào Bằng nghi hoặc nhìn nàng. Một lát sau, Hạ Hầu Chân nhẹ giọng nói:

-Tào đô úy, ta trở về đây.

-Ừ!

Hạ Hầu Chân quay đầu ngựa, dáng hình yếu đuối của nàng ẩn chứa sự cô đơn, tĩnh lặng.

-Chân tỷ!

Tào Bằng gọi Hạ Hầu Chân, thúc ngựa tiến lên, cản lối đi của nàng.

-Tào đô úy, còn chuyện gì sao?

-Ách. Có chút chuyện ta biết ta không nên nói. Nhưng dọc đường, ta lại nghĩ mình nên nói ra là hơn. Chân tỷ, hãy hạnh phúc nhé!

-A?

-Ta biết tỷ thực sự có rất nhiều nỗi khổ trong lòng nhưng con người sống khó tránh khỏi sẽ có những chuyện không như ý. Nếu như tỷ thấy buồn thì hãy tìm ai đó nói hết một phen xem sao. Nếu như không tìm được người thì có thể tìm Nguyệt Anh, còn có cả tỷ tỷ của ta nữa. Các nàng ấy đều rất thích tỷ.

-Ta có thể tìm ngươi không?

Ma xui quỷ khiến thế nào Hạ Hầu Chân lại buột miệng nói.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, hai gò má của nàng đã đỏ bừng. Tim đập thình thích, nàng vội nhẹ giọng nói:

-Nếu như ngươi đang vội thì quên đi!

Tào Bằng sửng sốt một chút, chợt cười nói:

-Chỉ cần ta còn ở Hứa đô, lúc nào tỷ tới tìm ta cũng được cả. Trong lòng có chuyện gì không như ý đều có thể nói ra, nói ra rồi sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chân tỷ, có nhiều chuyện phải nghĩ thoáng đi một chút, nếu không thì chẳng phải cả đời sẽ đều rất u ám sao?

-Ừ!

Hạ Hầu Chân nhỏ giọng nói, cần cổ trắng ngần khiêu gợi của nàng cũng đỏ hồng theo.

-Ngươi có thể gọi ta là A Chân.

-A?

Hạ Hầu Chân đỏ mặt, ngẩng đầu nói:

-Nương ta khi còn sống luôn gọi ta là A Chân.

Tào Bằng không nén nổi nụ cười.

Hắn gật đầu, chợt thúc ngựa tiến lên, chìa tay khẽ chạm lên chiếc mũi cao cao của Hạ Hầu Chân, nói:

-Ta là A Phúc, sau này đừng gọi ta là Thỏ ca ca nữa.

Nói xong, Tào Bằng cười ha ha, phóng ngựa rời đi.

Khoảnh khắc ngón tay của Tào Bằng lướt qua chóp mũi của Hạ Hầu Chân, nàng ngây dại toàn thân!

Trong lòng nàng vừa có phần giận dữ nhưng lại có vài phần vui mừng. Nếu như theo lễ pháp của thời đại này, hành động vừa rồi của Tào Bằng hiển nhiên có vẻ cợt nhả. Thế nhưng đối với Hạ Hầu Chân mà nói hành động có vẻ cợt nhả ấy lại khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

-Thỏ ca ca!

Hạ Hầu Chân chợt thốt lên ba chữ này.

Chợt, gương mặt nàng giãn ra, nàng mỉm cười. Tào phủ hiện tại không phải là chữ "Tào" trong Tào Tháo mà là chỉ nhà của Tào Bằng, nơi đã không còn giống như trước nữa.

Vốn dĩ lúc đầu, bọn họ từng sống nhờ ở một tòa nhà của Điển Vi, sau đó lại mua nhà của Tào Hồng. Nhưng hiện tại, Tào Cấp cũng đã là quan viên được hưởng lộc nghìn thạch, ngoài phòng xá vốn có ra, còn có nhà cửa của Tào Tháo ban cho, so với một năm rưỡi trước thì nơi này lớn hơn quá nửa.

Khi Tào Bằng về tới trước cổng chính nhà mình, hắn cơ hồ không nhận ra.

Hai chữ viết bằng thư pháp "Chư giám" trên tấm hoành phi trước cửa đại diện cho thân phận hiện tại của Tào Cấp. Phu phụ Đặng Cự Nghiệp vốn đã nhận được tin tức, đã cùng Trương thị đứng chờ ngoài cửa.

Vừa thấy Tào Bằng về, Trương thị đã không kìm được tiếng khóc lớn, chạy tới ôm lấy cổ Tào Bằng.

-Con của ta, hai năm nay con khổ cực quá.

Khổ cực ư?

Tào Bằng thật ra không cảm thấy vậy! Nhưng so với lúc trước, khi rời khỏi Hứa Đô, thân hình Tào Bằng đã cao lớn hơn rất nhiều, cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Tào Bằng khiến người khác cảm thấy hắn đã trở nên uy mãnh hơn nhiều so với lúc trước! Hơn nữa, tướng mạo cũng có chút ít thay đổi. Lúc trước, gương mặt của Tào Bằng vốn là trái xoan, nhìn rất thanh tú. Nhưng hiện tại, xương gò má của hắn nhô cao hơn, đường gò má cao như vậy nhìn không hề dịu dàng. Nhưng nếu xét về tướng mạo như thời hậu thế thì tướng mạo của hắn lại rất được ưa chuộng.

Cũng có thể nói, Tào Bằng đã có thêm vài phần rắn rỏi, cứng cáp. Qua thời gian, vóc người của hắn cũng đã trở nên tráng kiện hơn nhiều.

Trương thị bày tỏ tình cảm khiến Tào Bằng ít nhiều luống cuống hết cả tay chân.

Đối với Trương thị, hắn vẫn luôn nhớ về người phụ nhân thuần phác mặc váy vải bố, cài mộc trâm, không tiếc của cải, cố công bán ngọc bội để cầu phủ thủy cho con. Nhưng người phụ nhân trước mắt lại mặc tơ lụa toàn thân, đầu cài kim trâm, y phục đẹp đẽ. Có điều, khi Trương thị ôm lấy hắn, trong lòng Tào Bằng vẫn cảm thấy vô cùng xúc động.

-Nương, con đã về rồi!

-Ừ, về là tốt rồi, về là tốt rồi.

-Nương, người còn nhớ rõ Nguyệt Anh không?

Tào Bằng vừa nói chuyện, vừa vẫy tay bảo Nguyệt Anh đi lên.

Hoàng Nguyệt Anh ngượng ngùng bước đến, khẽ cúi người bái kiến Trương thị.

-Ngươi không phải là….

Trí nhớ của Trương thị rất tốt, chỉ liếc mắt đã nhận ra Hoàng Nguyệt Anh.

Bà vừa định mở lời đã thấy Tào Nam ôm Đặng Ngải đi lên, nhỏ giọng nói bên tai bà một hồi. Trương thị nhất thời mặt mày rạng rỡ.

-Nguyệt Anh hả, hai năm không gặp nhìn con xinh hơn nhiều rồi.

Nhất thời, bà gạt Tào Bằng sang một bên, kéo tay Hoàng Nguyệt Anh đi vào trong phủ.

Tào Bằng dở khóc dở cười.

-Cự Nghiệp thúc, Hồng gia thẩm, từ khi cháu rời đi đến nay, hai người vẫn an khang mạnh khỏe chứ?

Tào Bằng hành lễ với Đặng Cự Nghiệp và Hồng nương tử. Hai người phu phụ cùng mừng rỡ, mặt mày tươi rói, cảm thấy bản thân rất có sĩ diện.

Vốn dĩ lúc trước, nhi tử của bọn họ là Đặng Phạm chẳng qua chỉ là một tên hỗn tử chơi bời lêu lổng ở Cức Dương. Thế mà nay nghe Vương Mãnh nói thì Đặng Phạm đã là binh tào sứ của Trần quận.

Binh tào sứ là chức quan to cỡ nào?

Phu phụ Đặng Cự Nghiệp không hiểu rõ lắm nhưng nghe Vương Mãnh giải thích thì năm xưa Hoàng Xạ chẳng qua cũng chỉ là một binh tào sứ, thế nhưng ngay đến huyện lệnh Cức Dương nhìn thấy gã cũng phải cung cung kính kính. Chức binh tào sứ của Đặng Phạm chẳng phải còn lớn hơn cả huyện lệnh sao? Hai phu thê bọn họ làm sao có thể không vui mừng cho được!

Chỉ là bọn họ không biết năm xưa không phải người ta sợ Hoàng Xạ mà bởi vì gia tộc phía sau lưng gã.

Hoàng Xạ là dòng chính thống của Hoàng thị ở Giang Hạ, còn Khoái Chính chẳng qua chỉ là dòng nhánh của Khắc gia ở Tương Dương. Luận về chức quan, Khoái Chính cao hơn Hoàng Xạ nhưng còn…

Phu phụ Đặng Cự Nghiệp cũng là người thật thà, tuy là nhi tử được thăng chức nhưng không hề tỏ vẻ kiêu ngạo với Tào gia.

Tào Bằng giờ không có thực quyền thật nhưng phu phụ Đặng Cự Nghiệp không hề coi thường hắn. Người đứng đầu Kỵ đô úy đủ khiến phu phụ bọn họ hết sức tôn sùng, chưa kể Tào Cấp còn được phong làm Chư giám đô úy, Đặng Tắc cũng là đồn điền đô úy. Một nhà có đến ba vị đô úy a, chính vì thế phu phụ Đặng Cự Nghiệp càng hết lòng hết dạ giúp đỡ.

-Cự Nghiệp thúc, phía bên kia Lạc Dương có tốt không?

Đặng Cự Nghiệp nhếch miệng cười, nói:

-Tất cả đều tốt. Có Chu tứ ca giúp đỡ, còn có các vị tướng quân của Hầu gia ủng hộ, đổ phường của chúng ta ở bên kia ngày nào cũng thu được rất nhiều kim tiền. Toàn bộ người ở khu Hà Lạc đều hiểu được đổ phường đang thịnh hành như thế nào. Lạc Dương nếu không có hai tiếng "Đổ phường" này cũng không thể gọi là Lạc Dương được.

Tào Bằng cười, gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.

Đổ phường làm ăn phát đạt quả thật tiền vào từng đấu, nhưng thật ra khi chia đến tay từng người cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Tào Bằng vốn không hề trông cậy vào đổ phường để kiếm tiền, chẳng qua hắn dùng nó làm cầu nối bọn Hạ Hầu và Tào Hồng, giành chút tình cảm của bọn họ mà thôi.

Nghề kiếm tiền thật sự của Tào phủ hiện tại không phải ở đổ phường đang thịnh vượng, cũng không nhờ vào nghề làm đao của Tào Cấp.

Mà là ở Hải Tây…

Toàn bộ thương nghiệp ở Hải Tây đều do một tay Tào Bằng sắp đặt.

Sức ảnh hưởng của cửu đại hành hiện tại đã vươn ra đến quá nửa Hoài Bắc, rồi theo Vương Mãi nhậm chức nông đô úy Quảng Lăng mà lan ra tận Hoài Nam.

Chờ đến khi công cuộc buôn muối được vận hành bình thường trở lại, Tào gia chẳng khác nào đã nắm chắc hai nguồn buôn lớn.

Tuy nói hầu hết lợi nhuận đều được chuyển thành lương thực và nhân khẩu nhưng vẫn đủ để gia tài của Tào gia dồi dào hơn rất nhiều.

Nhưng chính sách lấy đất, ruộng muối đổi thành đất trồng đồn điền, thương nghiệp lại thu hút sự quan tâm đặc biệt của Tào Tháo. Đặc biệt, năm ngoái, khi Tào Tháo đến tuần sát đồn điền Hải Tây, nghe đầu y liền đẩy mạnh việc vận chuyển muối, bắt tay vào phổ biến việc thay đổi mục đích dùng đất ở Quan Trung, thay đổi chính sách về nhân khẩu.

Người chấp hành chính sách này có tên là Vệ Khải.

Có người nói gã là người trong tộc Vệ thị ở Hà Đông. Hiện gã đang bắt tay vào xây dựng pháp quy hoàn chỉnh.

Quan Trung có hồ chứa nước làm muối, cũng là vùng đất tạo quan trọng sản xuất muối. Nếu như Hải Tây có thể phát triển rộng rãi, chắc chắn sẽ khôi phục nhanh hơn Quan Trung.

Quan Trung giàu có, cả thiên hạ đều no đủ!

Nhưng Tào Bằng cho rằng Vệ Khải muốn phát triển theo hướng của Hải Tây, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy.

Tình trạng của Hải Tây cực kỳ đặc biệt, nhân khẩu rất thưa thớt, tương đối hỗn loạn, thế gia quý tộc không nhiều lắm. Nhưng Quan Trung lại khác, Quan Trung có rất nhiều thế gia vọng tộc, quý tộc lại đầy rẫu. Phía tây có Khương Địch, phía bắc có dân tộc Tiên ti, Hung Nô, có muốn phát triển cũng không hề đơn giản.

Chẳng qua nếu không thử làm thì dù Tào Bằng có nói liệu có ai nghe không?

Nhưng còn người tên Vệ Khải kia (Có trời mới biết gã là ai?! Trong Tam Quốc diễn nghĩa không có nhân vật này) cần phải làm đi làm lại nhiều. Gã có thất bại, thì bản lĩnh của Đặng Tắc mới được công nhận.
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc