Khi Tào Bằng tới Từ huyện thì thành Hạ bì bị phá đã được ba ngày. Trần Đăng cũng dừng tấn công Từ huyện. Sau khi gặp Tào Bằng, Trần Đăng liền lui binh mười dặm, nghỉ ngơi. Còn Tào Bằng thì một mình một ngựa đi tới huyện thành.
- Xin báo cho tướng quân Trương Liêu có bạn cũ Tào Bằng tới viếng thăm.
Tào Bằng không cầm binh khí, khoác trường bào màu đen đứng chắp tay dưới thành nói với đám quân sĩ trên cổng thành.
Một lúc sau, cửa thành từ từ mở ra. Hai hàng binh mã đứng thẳng tắp hai bên, chỉ có điều áo giáp của họ bẩn thỉu tóc tai rối tung, nhưng mỗi người lại có một thứ khí thế sát phạt. Đại đao và trường mâu trong tay họ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Một viên kỵ tướng đứng ở cửa thành quát to:
- Tào Bằng! Tướng quân nhà ta cho mời.
"Ra oai phủ đầu?"
Tào Bằng không khỏi nở nụ cười. Hắn vẫn thản nhiên thúc ngựa tiến vào trong thành. Sau khi hắn đi vào trong, cửa thành lập tức đóng lại.
Dưới sự hướng dẫn của tên kỵ tướng, Tào Bằng đi dọc theo con phố dài tới cửa nha môn của Từ huyền.
Trên đường đi khắp nơi đổ nát, bình dân không có nhà để ở chen chúc với nhau trong những cái lán.
Tào Tháo vây công Hạ Bì gần hai mươi ngày nên Từ huyện cũng chịu đựng áp lực tương tự.
Bên ngoài nha huyện, Tào Bằng nhảy xuống ngựa, cất bước đi lên bậc thang.
Chỉ thấy tiền đình trước cửa viện có một cái đỉnh bên trong đổ đầy dầu đang bốc cháy hừng hực khiến cho cả cái đình tràn ngập mùi dầu.
Trương Liêu ngồi ngay ngắn trước án thư, bên trên có đặt một thanh bảo kiếm.
- A Phúc! Nếu ngươi tới đây khuyên ta đầu hàng thì đừng trách Trương Liêu không nhắc tới tình cảm cũ.
Tào Bằng vừa mới bước vào cửa, Trương Liêu đã nói to.
Chỉ thấy y cầm bảo kiếm vung lên rồi chém xuống. "Rắc!" Một góc án thư bị bảo kiếm chặt đứt khiến cho người ta cảm thấy ghê người.
Tào Bằng nhìn thấy vậy liền nở nụ cười.
Trương Liêu nhìn qua thì gầy gò đi rất nhiều, hai gò má hóp lại, nhìn rất tiều tụy.
Nhưng nhãn thần của y vẫn sáng quắc như trước, chẳng khác nào hai thanh kiếm sắc bén cả. Tào Bằng nở nụ cười, Trương Liêu quả thực gầy đi rất nhiều rồi.
-Thế nào? Ngươi không tin bảo kiếm của ta sắc bén hay sao?
Tào Bằng nói:
-Bảo kiếm của Văn Viễn sắc bén nhưng chỉ có thể dùng ở một nơi chật hẹp, nhỏ bé như thế này thôi. Ngươi bày ra cảnh ở trước phủ chẳng lẽ là chuẩn bị cho ta xem sao? Ngươi biết rõ mục đích của ta đến đây, muốn giết cứ giết, hà tất phải bày lắm trò đùa giỡn như thế. Chỉ là hôm nay, nếu như ngươi giết ta, ngươi ắt sẽ thành kẻ bất nhân bất nghĩa.
-Ta không đầu hàng Tào Tháo mà là bất nhân bất nghĩa ư?
Trương Liêu như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trong thiên hạ, liên tục cười ha ha.
Tào Bằng đứng trước công đường, vẻ mặt thản nhiên.
Đợi Trương Liêu cười xong, hắn mới mở miệng, nói:
-Quân Hầu đã chết.
-Ta biết. Hôm qua, Trần Nguyên Long đã nói rồi. Thế thì sao?
Ánh mắt của Tào Bằng lướt qua nhìn chốn công đường.
Trương Liêu là người thông minh, tức thì hiểu rõ ý tứ của Tào Bằng. Nhưng y làm bộ không biết gì, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Tào Bằng.
Tào Bằng nói:
-Chính vì Quân Hầu đã chết nên ta mới nói ngươi là kẻ bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu.
-A Phúc, ngươi không phải là một thuyết khách ưu tú đâu.
Trương Liêu cười lạnh một tiếng:
-Quân Hầu chết trận, ta dĩ nhiên phải vì Quân Hầu tận trung, tại sao lại là bất trung bất hiếu?
-Đã như vậy, chúng ta hà tất phải nói chuyện vòng vo nữa?
Nếu ngươi muốn giết ta, thì cứ động thủ đi. Nếu không giết ta, để ta rời đi rồi…
-Đáng tiếc, Quân Hầu sau này đến gia quyến cũng chẳng thể quan tâm nữa.
-Ngươi nói cái gì?
Trương Liêu chợt nhướng người ra, nghi hoặc hỏi:
-Gia quyến của Quân Hầu có chuyện gì?
Tào Bằng im lặng không nói.
Trương Liêu hiểu rất rõ lối suy nghĩ của Tào Bằng nên khong biết làm sao cho phải.
Vì vậy, y liền khoát tay chặn lại, ra hiệu cho đám đao phủ trên công đường lùi ra ngoài rồi sai người thu lại Du Thánh.
-Ngươi đi theo ta.
Trương Liêu dẫn Tào Bằng đi qua một con đường bên hậu đường, tới hậu viện.
Y lệnh cho thân vệ cảnh giới bốn phía xung quanh, hai người cùng đứng trên một khoảng đất trống. Trương Liêu giờ mới hỏi:
-Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
-Quân Hầu trước khi chết đã giao phó thê tử cho ta.
-A?
-Ta bí mật đưa thê tử của Quân Hầu ra khỏi Hạ Bì. Bởi vì Tào Công truy xét nghiêm ngặt, ta buộc phải có cách sắp xếp khác. Những việc ta có thể làm cũng chỉ có thế này mà thôi. Nếu như muốn bảo vệ gia quyến của Quân Hầu được chu toàn, vẫn còn cần một kẻ mạnh nữa. Nhìn chung, người ở dưới trướng Tào Công kết thù hận với Quân Hầu thì nhiều, nhưng người đáng tín nhiệm lại ít. Ngươi cũng biết Quân Hầu chết vào tay kẻ nào chứ? Đó chính là đệ của Lưu Huyền Đức, Quan Vũ. Lưu Bị và Quân Hầu có thù oán với nhau. Hơn nữa, con nuôi của Quân Hầu - Lã Cát lại tìm nơi nương tựa chỗ Lưu Bị. Nếu bọn họ đứng vững chân dưới trướng Tào Công, tất sẽ truy ra được nơi hạ lạc của các vị phu nhân. Nếu như ngươi không dốc sức bảo vệ bọn họ, cuối cùng huyết mạch của Quân Hầu cũng phải diệt vong thôi. Tướng quân không phải là người bạc tình bạc nghĩa thì là gì?
Trương Liêu nghe đến đó liền hiểu được ý tứ của Tào Bằng.
Hắn làm vậy là vì mong muốn y quy hàng, vì thê tử của Lã Bố mà tìm một chỗ dựa vững chắc a!
Y trầm ngâm không nói, đứng yên đó lưỡng lự.
Tào Bằng lại nói:
-Trương tướng quân, hôm nay ta đến đây tất nhiên là muốn khuyên ngươi quy hàng Tào Công, càng mong muốn trong tương lai ngươi có thể dùng tài năng của bản thân vì thê tử của quân Hầu mà tìm ra đường sống. Hôm nay, các nàng chỉ là một đám cô nhi quả phụ, tình hình rất khổ cực, cần phải có người âm thầm trông nom. Mà tướng quân lại có đại tài, nên dốc sức vì Tào Công mới phải. Tào Công phụng mệnh thiên tử, sai khiến chư hầu, vì thiên hạ mà thực hiện đại nghĩa. Trương tướng quân, nếu như ngươi cứ cứng đầu như thế này, sau này không tránh khỏi sẽ bị người nói là kẻ vô tình vô nghĩa, có khi còn bị bảo là phản tặc, thế chẳng phải là khổ sao? Chưa kể tướng quân ngươi võ nghệ cao cường, binh pháp xuất chúng thế nhưng lại không có cơ hội thi triển tài hoa. Tào Công vốn khát hiền tài, nếu như tướng quân quy phục, Tào Công tất sẽ lấy quốc sĩ mà đối đãi, đáp ứng những mong muốn của tướng quân. Nếu tướng quân không chịu quy phục, chắc chắn sẽ bị người đời bêu riếu. Nếu quả tướng quân quy phục, mới thật mà một mũi tên trúng ba đích a.
Trương Liêu động lòng!
Trong lịch sử ghi, khi y ở Bạch Mông lâu thì quy phục Tào Tháo.
Mà nay, Bạch Môn lâu đã không còn, thế nhưng bản thân y vẫn phải đối mặt với sự lựa chọn.
Đối với Tào Tháo, Trương Liêu cũng có lòng kính phục. Hai người kể ra đã quen biết nhau từ lâu, khi xưa đều từng ở dưới trướng của Đổng Trác, từng dốc sức vì Đổng Trác. Tào Bằng nói một hồi khiến Trương Liêu không thể không do dự.
-Vậy các vị phu nhân đang ở đâu?
Tào Bằng nhìn Trương Liêu, không trả lời.
Trương Liêu cười khổ một tiếng, nói:
-A Phúc, nếu ngươi không tin ta, thì bảo ta làm sao giúp được đây?
-Nơi hạ lạc của các vị phu nhân càng ít người biết càng tốt. Hiện nay, ta cũng đang dốc sức thu xếp, chỉ cần các vị phu nhân yên ổn, ngươi tất sẽ biết được thôi. Mà nay ngươi quy phục Tào Công, cũng khó có thể rảnh rỗi được. Khi nào ta cảm thấy đến lúc thích hợp sẽ thông báo với ngươi.
-Cũng được, tùy ngươi đi.
Trương Liêu cũng không phải người chẳng biết nặng nhẹ, đương nhiên y hiểu rõ chuyện này càng ít người biết càng tốt.
-Ngươi muốn ta quy phục Tào Công như thế nào?
-Chỉ cần rời khỏi Từ huyện, theo Trần Đăng đến Hạ Bì trước là được.
-Vậy còn ngươi?
-Ta?
Tào Bằng cười cười, nhẹ giọng nói:
-Tào Công đã hoài nghi ta rồi, chính vì vậy, lúc này ta không thể qua lại gần gũi quá với ngươi được.
-Chuyện này…
-Ngươi có thể từ từ cân nhắc, nhưng thời gian cũng không nhiều lắm đâu.
Trương Liêu suy nghĩ một chút:
-Để ta suy nghĩ một chút.
Cùng lúc đó, ở Y Lô Loan, nhóm Nghiêm phu nhân cùng leo lên hải thuyền.
-Thúc Long!
Trong khoảnh khắc thấy Tào Tính, Cao Thuận không khỏi muôn vàn xúc động. Bọn Nghiêm phu nhân lại càng xúc động hơn nữa.
Tám vị dũng tướng khi xưa giờ ngoài Trương Liêu, Tang Phách ra, chỉ còn lại duy nhất Tào Tính. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: