Tào Tặc

Chương 224: Đêm không ngủ

Trước Sau

break
Với bản lĩnh của mình, trong nháy mắt Cam Ninh đã đâm chết ba tướng, chém đao chết bốn người, một tên kỵ sĩ sợ chết chạy trối chết. Hắn dẫn người tiếp tục phóng về phía trung quân, liên tục giết quân Hạ Bì khiến chúng phải lui về phía sau.

Đúng lúc này, Tào Tính chạy đến. Rất xa hắn rút một tên bắn về phía Cam Ninh.

Ngay từ đầu Trần Cung cũng không chú ý đến chuyện này, đang toàn lực chỉ huy quân sĩ tấn công Khúc Dương thì một tên lính kéo vạt áo hắn hô: -Quân sư, quân địch đã đột phá hậu quân.

-Hả?

Mãi cho đến lúc này Trần Cung mới ý thức được tình thế không ổn. Trong nháy mắt mà quân địch đã đột phá hậu quân?

-Thiểu quân hầu đâu?

-Thiếu quân hầu bị tướng địch đánh một chiêu mà bại, đã chạy trối chết. Bọn chúng hiện đang tấn công quân ta.

-À ha…

Trần Cung ngồi trên ngựa tức giận điên người, mắt thấy quân Hạ Bì đã tấn công đến đầu tường thành, không nghĩ là đến lúc này lại sinh chuyện.

-Lập tức theo ta chặn đánh!

Một tiếng hiệu dài vang lên, hậu quân liền biến thành tiền trận.

Khi Trần Cung đến thì thấy Cam Ninh ở giữa đám người như một pho tượng sắt, đánh cho binh mã của mình liên tiếp tháo chạy. Ngay cả Tào Tính đến rồi cũng khó khăn mà ngăn thế tấn công của Cam Ninh. Nhưng Trần Cung cũng nhìn ra được, trước thế công kích của Cam Ninh, Tào Tính cũng phải chật vật.

-Bao vây hắn cho ta! - Trần Cung quát lớn.

Trong tích tắc, mấy trăm quân ùa lên vây lấy Cam Ninh. Cam Ninh thấy quân địch xông lên cũng không ham chiến, lập tức chém vài đao rồi lui.

-Các huynh đệ, theo ta rút lui!

Cam Ninh hét lớn một tiếng, dẫn kỵ quân đột phá vòng vậy ra ngoài. Vừa qua một cuộc huyết chiến nên Tào Tính chỉ có thể khổ sở đuổi theo Cam Ninh nhưng lại không thể nào chặn đường gã.

-Xin hỏi người phương nào? - Trần Cung thất kinh lớn tiếng hỏi.

Mọi người cuối cùng cũng không ai biết lai lịch Cam Ninh. Đồng thời Đặng Chi dẫn hai trăm kỵ binh nhập vào trong quân, cùng Cam Ninh tập hợp lại sau đó. Một tiếng trống vang lên, liền bao vây quân Hạ Bì.

-Trần Công Đài cũng chỉ như thế này. Vậy mà dám đụng đến công tử nhà ta? - Cam Ninh cười lớn vang cả trời.

Hơn ba trăm kỵ binh chạy đi, khiến cho Trần Cung ngây người ra.

Tào Tính hổn hển đi tới trước Trần Cung:

-Quân sư, tên kia là ai? Hải Tây có dũng tướng từ lúc nào?

Trần Cung lắc đầu, cười khổ không nói.

-Tên đó thế nào? Người này thực sự lợi hại chứ?

Tào Tính nói:

-Không có quân hầu thì không có người thắng.

-Văn Viễn thì sao?

-Văn Viễn sợ cũng không làm gì được.

Nghe Tào Tính nói nét mặt Trần Cung trở nên âm trầm: huyện Hải Tây sao lại có ngọa hổ tàng long như vậy?

-Quân sư, vẫn còn tiếp tục công thành chứ?

Trời đã tối hẳn. Trên chiến trường đã nhóm từng đống lửa, khiến cho thành Khúc Dương có vẻ yêu dị. Quân lính vừa mới leo được lên thành thì bị đẩy xuống. Trần Cung nhìn qua bốn phía, tất cả quân sĩ đều uể oải không nổi, ai cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Khúc Dương. Điên cuồng tấn công một ngày trời mà không phá được! Bây giờ Cam Ninh lại xông vào khiến cho sĩ khí bị giảm sút.

Trần Cung thở dài khoát tay, uể oải ra lệnh:

-Thu binh! Nếu đánh tiếp thì chỉ tăng thương vong mà thôi. Tính nghìn tính vạn nhưng không tính đến là Hải Tây còn có mãnh tướng như vậy.

Tiếng rút quân vang lên, quân Hạ Bì rút xuống thì đồng thời trên tường thành Khúc Dương vộng đến từng đợt reo hò. Loáng thoáng có thể thấy bóng dáng quân sĩ lắc lư.

-Một bước sai, các bước đều sai. Thúc Long, chúng ta đánh mất cơ hội phá thành tốt nhất.

Thần sắc Tào Tính rối bời, im lặng không nói. Sau một lúc lâu, hắn nói khẽ:

-Cho dù Tào Hữu Học có mãnh tướng thì cũng đừng hòng xoay chuyển thế thua. Ta xem hắn có thể chống đỡ bao lâu!

Có thể chống đỡ bao lâu?

Trong đầu Trần Cung mơ hồ cảm thấy: không phải là bọn chúng có thể chống đỡ trong bao lâu. Vấn đề quan trọng là chúng ta có bao nhiêu thời gian.

Hắn ở trên xe, xoay người nhìn về phía thành Khúc Dương. Lần đầu tiên, Trần Cung cảm thấy hối hận. Hắn cho rằng mình không cần phải dò xét Hải Tây. Nhưng hiện tại xem ra cũng nên phải dò xét Hải Tây!

Binh pháp có nói: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Trần Cung bị chiến bại vì ngay từ đầu việc mạo muội dấy binh chinh phạt Hải Tây chính là một sai lầm lớn ngày hôm nay!

Trên thành Khúc Dương, bóng hình gầy guộc như cây giáo vẫn đứng thẳng.

Trần Cung hít sâu một hơi, lấy bảo kiếm trong tay chỉ về phía hình bóng kia, sau đó chém lên trời.

Tào Hữu Học, đây chỉ là bắt đầu, còn chưa có kết thúc!

Hắn tin tưởng, nhất định Tào Bằng có thể trông thấy…

Cổ họng Tào Bằng khàn hẳn. Trong lúc đại chiến, hắn chạy trên thành, chém giết quân Hạ Bì xông lên, lớn tiếng quát mắng, đồng thời nổi giận với đám quân trên thành.

Nhưng khi quân Hạ Bì thu binh khiến cho hắn hoàn toàn kiệt sức. Nếu không nhờ hắn cố gắng kiềm nén thì không chừng đã gục xuống vũng máu mà ngủ ba ngày ba đêm.

Hôm nay, số quân Hạ Bì chết trong tay hắn phải hơn ba mươi người. Lúc lấy mạng người, bản thân hắn gần như biến thành một kẻ lạnh lùng. Chẳng cần biết là có bao nhiêu người chết có lẽ cũng không làm cho Tào Bằng xúc động. Tục ngữ đã nói nhân từ không thể quản binh có lẽ chính là cái cảm giác này. Nhìn một cái thi thể nằm trong vũng máu, Tào Bằng chết lặng...

- Công tử! Nghỉ một lát đi.

- Lần này Hưng Bá đánh bất ngờ thật sự là đúng lúc.

- Vâng.

- Nhưng có lẽ chỉ được lần này thôi. Lần sau Hưng Bá còn muốn tạo sự bất ngờ thì không còn dễ dàng như vậy nữa. Hơn nữa hiệu quả cũng không được cao như lần này.

- Tại sao?

Chu Thương không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tào Bằng nhìn quân Hạ Bì rút về doanh trại mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù thân thể của hắn đau nhức khó chịu nhưng vẫn cố đứng thẳng người đi tuần tra trên tường thành. Hắn cần phải động viên binh lính. Dù sao thì thương vong trong ngày hôm qua thật sự quá nặng. Chỉ vẻn vẹn khu vực thành Tây, số người chết đã vượt quá một trăm năm mươi người. Mà ở thành Đông thì thương vong cũng vượt quá hai trăm. Có thể nói chỉ trong một ngày, Tào Bằng tổn thất ít nhất bốn trăm người. Còn chưa tính tới khi bị đánh lén lúc rạng sáng mất gần một trăm nữa, cộng lại sợ rằng phải hơn năm trăm. Nghe ra thì có vẻ như đây cũng không phải là một con số kinh người.

Nhưng nếu xét tổng binh lực của Khúc Dương thì sẽ nhận thấy năm trăm người đó chiếm tới một phần tư.

- Hôm nay Vương Húc mộ binh được bao nhiêu người?

- Không nhiều lắm! Ước chừng được hai, ba trăm người....

Lòng trung thành của người Khúc Dương đối với Tào Bằng không cao. Có thể tuyển được hai, ba trăm người đã vượt qua sự dự đoán của Tào Bằng.

- Lệnh cho y tăng cường huấn luyện.

- Vâng.

Tào Bằng thở ra một hơi, cổ họng cảm thấy bỏng rát. Thấy một cái thùng, nước trên bề mặt đã hơi nhuộm đỏ nhưng Tào Bằng cũng bất chấp vơ lấy một cái bát bẩn ở bên cạnh mà uống ừng ực. Nước bên trong cái thùng đó đậm mùi máu tươi, chẳng biết là đã hòa máu của bao nhiêu người. Nhưng vào lúc này hắn còn sức đâu mà để ý tới chuyện đó? Sau khi uống một bát nước, cái cảm giác nóng nơi cổ họng cũng giảm đi rất nhiều. Tào Bằng lại thở ra một hơi rồi đi lên lỗ châu mai trên tường thành nhìn ra ngoài quan sát rồi thở dài.

- Phản ứng của Trần Cung lần này hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của ta.

- A?

- Lúc đầu, khi Hưng Bá tấn công bất ngờ, ta tưởng rằng Trần Cung sẽ bị rối loạn đội hình phải thu binh đánh trả. Nhưng nào ngờ người đó không thèm để ý tiếp tục tấn công Khúc Dương... Nếu như không nhờ Hưng Bá dũng mãnh đánh cho Trần Cung trở tay không kịp thì có lẽ y cũng không lui binh. Lần này, hắn đã cẩn thận thì lần sau chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị khiến cho Hưng Bá muốn tấn công rất khó. Nói thật là phản ứng của Trần Cung làm cho Tào Bằng phải nhảy dựng người.

Hắn nói rất đúng. Nếu không phải là Cam Ninh mà là một người khác thì hôm nay Khúc Dương đã bị nguy hiểm.

Tào Bằng hoàn toàn tin vào Cam Ninh. Trong lịch sử, lúc diễn ra trận chiến Nhu Tu, tuổi của Cam Ninh lúc đó là bốn mươi vậy mà vẫn còn có thể dẫn trăm quân đột phá mà không mất một người nào. Nói về cái dũng và vũ lực hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Mà nay Cam Ninh vẫn còn trẻ, trong quân Hạ Bì có thể một chọi một với Cam Ninh mà vượt qua được mấy chiêu cũng chỉ có một mình Tào Tính... Vì vậy mà Tào Bằng thật sự không lo lắng.

Điều hắn lo lắng hiện nay đó là thái độ của Trần Cung. Chỉ cần quan sát phản ứng của Trần Cung thì có thể thấy lúc đó y muốn động viên tinh thần mà công phá Khúc Dương. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc