-Nguyệt Anh, chắc chắn nàng quá lo lắng rồi. Cam đại ca…
Tào Bằng còn đang nói dở, chợt nghe phía trước có tiếng ngựa hí vang. Cùng lúc đó, chợt nghe gia tướng của Tuân Diễn lớn tiếng quát:
-Kẻ nào to gan dám chặn đường, còn không tránh ra cho ta?
Tiếng quát còn chưa dứt, một tiếng hí vang đã truyền đến tai Tào Bằng.
Hí hí hí. Tiếng hí của chiến mã. Theo đó là hai tiếng kêu thảm thiết của gia tướng, mọi tiếng động chợt im bặt.
-Tiểu thư, người đi không từ biệt như thế, Hoàng Công rất lo lắng. Tào công tử, xin hãy ra đây. Cam Ninh đi theo các người đã lâu. Các ngươi chớ có tiến lên nữa, bằng không đừng trách Cam Ninh mạnh tay.
Cuối cùng một tiếng quát như sấm sét vang lên trong không trung.
-Là Cam đại ca!
Hoàng Nguyệt Anh nhất thời biến sắc, Tào Bằng âm thầm kêu khổ. Nhưng hắn cũng biết nếu Cam Ninh đã ở đây, có muốn bỏ đi cũng không dễ dàng như vậy. Lòng đã quyết, hắn dừng xe trâu lại.
-Nguyệt Anh, nàng ở trên xe, đừng xuống.
Dứt lời, Tào Bằng lấy thanh đao treo bên xe, không quay đầu lại, sải bước tiến lên trước, cao giọng quát:
-Cam Hưng Bá, Tào Bằng ở đây!
Cam Ninh dẫn hơn mười tên thực khách đón giữa đại lộ. Y mặc một bộ trang phục mỏng, khoác một chiếc chiến bào bằng gấm. Mái tóc của y được buộc lại sau gáy. Y cầm một cây Long tước đại đao, khuôn mặt trầm tĩnh. Nhìn thấy Tào Bằng đi ra ngoài, Cam Ninh nở nụ cười rồi nhẹ nhàng giơ quyền đón tiếp.
- Tào công tử! Giao tiểu thư ra đây, ta tha cho các ngươi đi. Bạn đang xem tại