Trời vừa tảng sáng đã đổ cơn mưa dầm. Ông trời thật khéo trêu ngươi, chỉ thoáng chốc đã đổi sắc. Ngoài cửa sổ, cơn mưa phùn rả rích khiến lòng người cũng trùng xuống theo…
Tào Bằng rời giường, đứng trước cửa hiên vặn người, giãn gân giãn cốt.
Rửa mặt xong, hắn đi tới bên ngoài cửa phòng Tuân Diễn, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
-Tiên sinh đã dậy chưa?
-Dậy rồi.
-Hôm nay có việc gì không?
Trong phòng thoáng im lặng, giọng trầm thấp của Tuân Diễn vang lên:
-Quên đi, hôm nay ta không muốn ra ngoài. Ngươi dặn dò mọi người, đến giờ cơm thì đưa cơm nước tới là được.
-Tiên sinh không khỏe sao?
-Không có, chỉ là không muốn làm gì thôi. A Phúc, nếu có việc, ngươi tự quyết định đi.
-Vâng!
Tào Bằng đáp lại một tiếng, thận trọng rời đi. Hắn chừng như đã đoán biết phần nào sự việc. Chắc hẳn chuyện ngày hôm qua khiến Tuân Diễn quá xúc động, cho nên tâm trạng và giọng nói của y mới yếu ớt như vậy. Văn nhân dù sao cũng khó tránh khỏi đa sầu đa cảm. Thật ra, Tào Bằng sao lại không như thế chứ? Có điều, bản thân hắn biết cách tự thích nghi mà thôi.
Tuân Diễn không có chuyện gì thì Tào Bằng dĩ nhiên cũng nhàn rỗi theo.
Rời khỏi Ngô huyện được hai ngày, hắn thật sự không biết Nguyệt Anh đã đi chưa.
Giờ khắc này, Tào Bằng rất muốn tìm Hoàng Nguyệt Anh dốc bầu tâm sự. Ngày hôm qua gặp mặt ở Lục phủ cũng đủ khiến tâm trí hắn bị dằn vặt, thậm chí ngay đến chính hắn cũng phải chờ đến giờ khắc cuối cùng mới đoán ra được manh mối. Nỗi khổ của Lục Oản thật sự khiến hắn không thể chấp nhận nổi.
-Tử U, hôm nay Tuân tiên sinh không có lịch trình gì cả, ngươi có muốn ra ngoài với ta không?
Trở về phòng, Tào Bằng thay đổi y phục, hỏi Hạ Hầu Lan.
Hạ Hầu Lan uể oải nằm trên giường, lười biếng trả lời:
-Thôi đi, hôm nay ta không muốn làm gì hết. Ngươi thích ra ngoài thì cứ đi đi.
Xem ra ngay đến Hạ Hầu Lan cũng bị tác động không nhỏ, thế cho nên gã mới không có chút sinh khí như thế.
Tào Bằng nhìn Hạ Hầu Lan, lắc đầu, quay người ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa hiên chốc lát, hắn lao người chạy qua cơn mưa lất phất, đến chỗ cổng vòm trên sân, hướng về phía gian nhà sát cổng.
-Ngươi nói cái gì?
Nhìn tên dịch đinh xa lạ trước mắt, Tào Bằng ngạc nhiên.
-Hám Trạch đi rồi? Đi lúc nào?
-Buổi tối ngày hôm trước, gã đến dịch quan từ giã. Sáng sớm hôm qua gã đã đánh một chiếc xe, mang theo một hòm sách đi rồi.
-Đi đâu?
-Chuyện này ta không biết.
Đức Nhuận với ta vốn cũng không giao lưu nhiều, gã không nói là muốn đi đâu hết.
Nhưng nghe dịch quan nói, hình như gã trở về với gia đình.
Nhà của Hám Trạch ở huyện Sơn Âm, quận Cối Kê.
Tào Bằng ngây người, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mới hai ngày trước, hắn còn nghĩ cách đưa Hám Trạch đến Quảng Lăng, nào ngờ gã lại bất ngờ bỏ đi. Chuyện này khiến Tào Bằng nhất thời không thể chấp nhận nổi. Tại sao Hám Trạch lại đi không từ giã như thế? Vì sao cũng không gặp mặt hắn lấy một lần? Chẳng lẽ…
Tào Bằng chợt cười khổ.
Hắn một lòng muốn giữ mối quan hệ tốt với Hám Trạch, quan tâm tới gã nhưng lại không để tâm tới gã.
Nghĩ tới đây, Tào Bằng không khỏi đau đầu, ngơ ngác đứng trước cổng. Một lúc lâu sau, hắn mới tỉnh ngộ, chậm rãi đi ra cửa lớn của trạm dịch.
Sắc trời u ám khiến tâm trạng Tào Bằng càng thêm tồi tệ.
Ra khỏi trạm dịch, hắn đi theo con phố dài, cứ u mê đi về phía trước, hoàn toàn không có chút phương hướng nào.
"Quên đi, người đi thì cũng đã đi rồi!Chí ít, ta còn có Nguyệt Anh…"
Nghĩ tới đây, Tào Bằng phấn khởi đi về phía Cát phủ.
Vừa gõ cánh cửa đại môn của Cát phủ, một gia đinh đã đi từ trong ra:
-Ngươi là ai? Sao lại gõ cửa?
-A, xin hỏi các hạ tiên sinh Hoàng Nhâm – Hoàng Thừa Ngạn còn ở tại quý phủ hay không?
Hoàng Nhâm là tên của Hoàng Thừa Ngạn.
Nhâm giải thích theo thời Đông Hán có nghĩa là màu sắc đẹp đẽ. Mỹ sĩ hữu nhâm dã. Trong "Nhĩ nhã" cũng có giải thích coi "mỹ sĩ" là ngạn. Chữ "Thừa Ngạn" ý muốn nói đến việc tiếp nhận học vấn, đức hạnh, vừa đúng với tự "Nhâm".
Tên và tự của người xưa thường có quan hệ với nhau.
Thường thì "tự" là cách giải thích về "danh" (tên).
Tên gia đinh ngẩn ra:
-Ngươi muốn hỏi Hoàng Công ư? Đi rồi!
-A?
Tào Bằng thốt lên:
-Hoàng Công đi lúc nào thế?
-Hình như là hôm trước. Đi rất vội vàng.
Tào Bằng nhất thời ngơ ngẩn. Gần hai ngày nay, thế giới dường như thoáng chốc đã thay đổi rồi. "Ông ấy rời đi rồi, Hoàng Nguyệt Anh cũng theo Hoàng Thừa Ngạn đi rồi sao?"
Tào Bằng vốn còn đang nghĩ cách làm sao mở miệng nói với Tuân Diễn, nhờ y đứng ra cầu hôn.
Thật không ngờ, hắn còn chưa kịp nói với Tuân Diễn thì Hoàng Thừa Ngạn đã đưa Nguyệt Anh đi rồi?
Tên gia đinh đóng cửa đại môn lại. Tào Bằng ngây ngốc đứng ngoài cửa Cát phủ hồi lâu. Lồng ngực hắn không hiểu vì sao lại nhức nhối, khiến hắn không nhịn được, buông ô xuống, đứng dưới mưa hét lớn. Người đi đường đều quay lại nhìn hắn. "Ông trời chết tiệt, nếu đã cho ta hy vọng, vì sao lại không để ta cố gắng mà đã dập tan mọi mong muốn của ta chứ? Chết tiệt, đúng là chết tiệt…"
Tào Bằng hét lên một lúc, cuối cùng cũng nhẹ lòng đi nhiều.
Tóc và y phục của hắn đều đã bị mưa xối ướt nhẹp. Hắn đứng trong mưa một hồi lâu, xoay người, khom lưng định nhặt ô lên.
Một đôi mắt đen sắc bén chợt xuất hiện trong tầm mắt của Tào Bằng. Hắn giật mình, vội vã đứng thẳng dậy, thuận thế lùi về sau.
-Cam đại ca?
Hắn đứng vững rồi mới nhận ra chủ nhân của cặp mắt đen sắc bén kia.
Cam Ninh mặc một bộ cẩm bào, tay nắm ô trúc, nhìn chằm chằm Tào Bằng một lúc.
-A Phúc, ngươi không sao chứ?
-Ta không sao, chỉ là bị huynh…Được rồi, không phải huynh đi theo Hoàng Công sao?
Cam Ninh là hộ vệ của Hoàng Thừa Ngạn.
Nếu Hoàng Thừa Ngạn đã đi thì Cam Ninh chắc hẳn đã đi theo rồi. Mà hiện giờ, Cam Ninh đang đứng trước mặt hắn, vậy có phải Nguyệt Anh vẫn chưa đi không?
-Cam Ninh đại ca…
-A Phúc, Hoàng Công muốn gặp ngươi…
-Cái gì…
-Ta nói là Hoàng Công muốn gặp ngươi, đi theo ta.
-A!
Tào Bằng chợt hồi hộp. Hoàng Thừa Ngạn vẫn chưa đi, lại còn muốn gặp mặt hắn? Cảm giác này chẳng khác nào như con rể đến ra mắt, Tào Bằng thoáng chút đã luống cuống hết cả chân tay. Bản thân hắn cũng không hiểu rõ lắm tại sao mình lại đi theo Cam Ninh. Hắn cứ lâng lâng đi theo gã, thậm chí kể cả khi gã rẽ từ con phố dài đi vào một hẻm nhỏ.
Con hẻm nhỏ này có một khách sạn bình dân.
Diện tích của khách sạn này không lớn lắm nhưng lại yên tĩnh.
Cả khách sạn bình dân này đã được Hoàng Công bao trọn. Vừa bước qua cánh cửa lớn của khách sạn, Tào Bằng đã thấy Hoàng Thừa Ngạn âm trầm ngồi ngay ngắn trong đại sảnh.
-Hoàng Công! Người đã đến rồi.
-Vất vả cho ngươi rồi.
Hoàng Thừa Ngạn gật đầu với Cam Ninh. Gã xoay người, lùi lại.
-Hoàng tiên sinh, học sinh xin thỉnh an ngài!
-Tào công tử không cần khách khí. Tiểu lão nhi chỉ là một người bình thường, không đảm nhận nổi cái lễ của ngươi. Đường đường là môn khách của Tuân thị ở Dĩnh Xuyên. Hôm nay, ta tìm ngươi đến là có một việc. Ta phải trở về Giang Hạ. Mau giao Nguyệt Anh ra đấy, chớ làm chậm trễ hành trình của chúng ta nữa.
-A?
Tào Bằng không hiểu ra sao, nhìn Hoàng Thừa Ngạn ngờ vực.
-Hoàng Công! Nguyệt Anh tiểu thư không ở cùng với ngài sao?
-Nếu ở cùng với ta, ta cần gì phải ở đây nhiều lời với ngươi?!
Hoàng Thừa Ngạn bất chấp cái gì gọi là phong thái của danh sĩ, thoáng chút đã đứng bật dậy khỏi ghế, run người, chỏ tay vào Tào Bằng, mắng:
-Tên tiểu tử họ Tào kia, ta nói rõ cho ngươi biết, ta tuyệt đối không cho phép ngươi qua lại với Nguyệt Anh. Ngươi…ngươi…ngươi không nhìn lại thân phận của mình, còn dám…
-Ngài im miệng!
Tào Bằng chợt nổi giận, gầm lên, cắt đứt câu nói của Hoàng Thừa Ngạn.
-Hoàng Công, ta nể tình ngài là phụ thân của Nguyệt Anh, nên mới kính trọng ngài như thế.
Ta với Nguyệt Anh tình đầu ý hợp, quan hệ gì đến ngài? Cái gì là thân phận, cái gì là địa vị? Trước khi Cao Tổ khởi nghiệp, chẳng qua cũng chỉ là một đình trưởng bình thường ở huyện Bái. Trần Thắng, Ngô Quảng trước khi khởi nghiệp cũng chỉ là một tên lính. Từ xưa đến nay, nào có khác gì? Ngài cũng đừng tự đề cao bản thân quá. Hoàng gia lúc đầu chẳng qua cũng chỉ là thứ dân mà thôi. Hôm nay, tuy rằng ta nghèo túng, nhưng đâu biết được sau này lại được thăng chức rất nhanh thì sao? Ta nhắc lại với ngài lần nữa ta không biết Nguyệt Anh đang ở đâu hết? Hôm nay, ta tới gặp ngài cũng là vì muốn gặp nàng. Có một câu này, ta tặng cho Hoàng Công: Đừng coi thường tuổi trẻ.
Tào Bằng dứt lời, xoay người định đi.
Hoàng Thừa Ngạn cả giận nói:
-Tiểu tử Tào gia, ngươi đừng làm càn, lẽ nào ngươi không sợ ta báo với Trương Tử Bố lai lịch của ngươi hay sao?
Tào Bằng dừng chân, quay đầu nhìn Hoàng Thừa Ngạn, nói:
-Lai lịch của ta làm sao?
Ta chẳng qua chỉ là một tiểu tử ở núi Trung Dương, được Tuân tiên sinh coi trọng, để bên cạnh làm thư đồng. Ngoài ra, ngươi còn có thể nói cho Trương Chiêu cái gì đây?
Hoàng Công, đừng vội dùng mấy lời này dọa dẫm ta, vô duyên vô cớ buộc ta phải coi thường Giang Hạ Hoàng thị các ngươi.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Hoàng Thừa Ngạn mở miệng là nói thân phận, ngậm miệng là nói địa vị, thực chọc tức Tào Bằng.
"Đại tộc trăm năm Hoàng gia ngươi thì thế nào đây?
Ta dựa vào đôi tay của chính mình, không sợ không có chỗ dung thân. Chung quy, các ngươi được sống khá giả thế này cũng nhờ tổ tiên các ngươi mà thôi."
Tào Bằng là người bản tính ngoài mềm trong cứng.
Hoàng Thừa Ngạn nếu như nói lĩ lẽ với hắn, hắn dù nghe không lọt tai nhưng cũng sẽ không trở mặt.
Thế nhưng, ngay từ đầu, Hoàng Thừa Ngạn đã giở mặt dạy đời với hắn. Cậy tài trí hơn người, khoa tay múa chân là kiểu Tào Bằng ghét nhất.
"Chuyện gì lão tử cũng có thể nhẫn nhưng chuyện lão bà thì không nhịn được.
Nếu Nguyệt Anh không ở cùng một chỗ với ngươi, cũng đủ biết nàng nhất định là nhớ ta, cho nên mới rời khỏi ngươi.
Nếu đã như thế, cho dù ta có biết nơi nàng ở cũng không nói cho ngươi biết." Trước kia, Tào Bằng còn có chút kính trọng với Hoàng Thừa Ngạn, nhưng đến giờ khắc này, hắn không còn chút nào tôn kính lão nữa. "Ngươi khinh thường ta, ta còn khinh ngươi hơn. Ai biết ai tài trí hơn ai đây?" Tào Bằng sải bước rời đi, bỏ lại Hoàng Thừa Ngạn đứng trong đại sảnh, giận đến run người.
Lão liên tục hít sâu, cố gắng bình tâm lại.
Cam Ninh nhìn bóng lưng Tào Bằng, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Gã cũng là một nhân vật tuấn kiệt, kiêu ngạo, chẳng qua bất đắc dĩ mới phải làm hộ vệ cho người khác. Tào Bằng nói một hồi đã động đến tâm sự của gã: Đừng coi thường tuổi trẻ! Lời nói quả hợp ý gã.
-Hoàng Công, có cần giáo huấn tiểu tử này một chút không?
Tiểu tử này rất thông minh, sao có thể không biết là ai gây ra được? Giờ động thủ không chỉ làm mất mặt Hoàng gia ta, mà còn vô cớ chọc giận Tuân gia. Nhưng nói đi nói lại thì cũng lạ thật! Lúc trước ở Cức Thủy, ta không hề nhận ra tâm huyết của hắn.
Hoàng Thừa Ngạn dứt lời, ngồi phịch xuống.
Lão trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói:
-Có vẻ như Nguyệt Anh thật sự không hề tìm hắn.
Hai ngày nay hắn không ở Ngô huyện. Nguyệt Anh cũng không thể tìm được hắn. Hưng Bá, ngươi nghĩ Nguyệt Anh sẽ đi đâu? Con bé có quen người nào ở Ngô huyện sao? Liệu có gặp chuyện gì bất trắc không?
Cam Ninh gãi gãi đầu:
-Tiểu thư vốn thông minh, lanh trí, hơn nữa lại rất sáng suốt, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
-Ta xem nha đầu này nhất định sẽ tìm tên tiểu tử kia.
Hưng Bá, ngươi theo dõi hắn cho ta. Nếu như thấy Nguyệt Anh thì bắt nó trở về cho ta. Hài tử này thật sự là…Chờ nó về rồi, ta nhất định phải sắp xếp hôn sự cho nó, còn hơn để nha đầu kia cả ngày suy nghĩ lung tung. Cũng không biết tên tiểu tử Tào gia kia có điểm nào tốt nữa.
-Vâng!
-Nhưng…
Hoàng Thừa Ngạn đứng lên, lẩm bẩm:
-Tiểu tử Tào gia này quả thực là có chút bản lĩnh.
Lão thở dài, chậm rãi xoay người lên lầu.
Tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ đều đáng quý nhưng cũng có lúc phụ mẫu sao biết được tâm sự của con gái đây?
Cam Ninh lắc đầu, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm buồn thay cho Hoàng Thừa Ngạn: "Lão là Hoàng Công, ở kinh thành là nhân vật tầm cỡ thế nào. Ngày hôm nay, vì nữ nhi, lão lại bị Tào Bằng mắng cho thê thảm như vậy. Chỉ là Hoàng Công ơi, câu nói của Tào Bằng cũng không hề sai: Ngày hôm nay là tiểu tử, ai biết đâu ngày sau sẽ thăng chức rất nhanh thì sao? Suy nghĩ của ngài không sai, nhưng ngài lại không nghĩ đến suy nghĩ của Nguyệt Anh."
Không biết vì sao, Cam Ninh lại nghĩ đến số phận của mình!
Thật ra gã và Tào Bằng cũng giống nhau. Tào Bằng cũng không biết bản thân làm cách nào trở về được trạm dịch.
Khi hắn trở về, y phục đã ướt đẫm. Hạ Hầu Lan hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì? Tào Bằng chẳng còn tâm trí nào đáp lời.
Ngồi yên trong phòng, đầu Tào Bằng bắt đầu loạn lên.
Lúc thì là vì Hoàng Nguyệt Anh, lúc thì là vì Hám Trạch. Nhất thời, hắn không biết nên làm thế nào.
Trong lòng hắn dường như đang có lửa tích tụ.
Hắn ngồi trên giường, toàn thân như bị lửa thiêu đốt.
Hắn chợt dứng dậy, mở một cuộc giấy trên bàn ra, đặt bút viết:
-Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. (Trời xoay chuyển không hề nghỉ ngơi, người quân tử cũng phải cố gắng không ngừng.)
Sau đó, hắn đặt bút lông xuống, toàn thân như cạn kiệt sức lực, ngồi phịch lên mặt đất. Vẻ hồn siêu phách lạc của hắn khiến Hạ Hầu Lan sợ mất vía.
-A Phúc, ngươi không sao chứ?
-Ta không sao, chỉ là lồng ngực khó chịu quá.
-Thật sao? Nếu ngươi không ngại thì cứ nói với ta. Trước đây, khi ta học nghệ cũng thường hay bị tức ngực. Mỗi lần cảm thấy khó chịu, ta sẽ đi tìm Tử Long nói hết mọi chuyện. Có gì khó chịu trong lòng nói ra xong sẽ thư thái hơn. Ngươi thử xem sao?
Lời nói thân thiết của Hạ Hầu Lan khiến Tào Bằng cảm giác ấm áp hơn nhiều.
Hắn cười cười, đang định mở miệng nói, lại nghe thấy có người gõ cửa phòng "Cốc cốc cốc".
Đồng thời, cánh cửa phòng bị giật ra, Tuân Diễn đứng ngoài cửa.
-A Phúc, ta nghĩ rồi!
-A?
-Ta quyết định sáng sớm ngày mốt sẽ khởi hành trở về Dĩnh Xuyên.
-Cái gì?
-Thật ra, ta tiếp tục ở lại cũng không có tác dụng gì. Chuyện cần làm đều đã làm, tiếp tục ở lại ta càng thêm khó chịu. Chuyện của Vương Cảnh Hưng, có hắn lo liệu là tốt rồi, không cần ta phải tốn sức nữa.
Cứ vậy đi, hai ngày này ngươi thu dọn đồ đi.
Sáng sớm mai, ta đi từ biệt Trương Tử Bố. Chúng ta tới Quảng Lăng trước, rồi sẽ trở về Hứa Đô phụng mệnh.
Dứt lời, Tuân Diễn quay người bỏ đi.
Để lại Tào Bằng và Hạ Hầu Lan đứng trong phòng, nhìn nhau, không biết nên làm thế nào: loạn rồi, thoáng cái mọi chuyện đều loạn hết cả lên!
Theo lý mà nói, Tuân Diễn thân là phó sứ, vốn không nên rút lui sớm mới đúng.
Nhưng bởi lần này y đến Giang Đông không phải vì đàm phán. Việc liên lạc với Đông Ngô vốn vẫn do Vương Lãng phụ trách, Tuân Diễn không tham dự. Mấy lần đàm phán tương đối chính thức, Tuân Diễn luôn yên lặng ngồi một bên, chưa bao giờ đưa ra chính kiến của mình. Chuyện này kể ra hơi hổ thẹn cho thân phận của y trong sứ đoán. Đối với hành động không làm gì này của Tuân Diễn, Vương Lãng thật ra cũng kín đáo phê bình.
Hơn nữa, sự tồn tại của Tuân Diễn cũng phần nào khiến Vương Lãng khó xử. Gã thân là người làm chủ, nhưng xét cả về danh tiếng và địa vị đều không sánh bằng Tuân Diễn.
Cũng chính vì thế, khi Vương Lãng đàm phán luôn phải để tâm đến sự có mặt của Tuân Diễn. Nói chung, Tuân Diễn muốn đi, Vương Lãng không có ý kiến.
Vốn dĩ thay đổi sứ giả là chuyện rất bình thường.
Trương Chiêu mặc dù ra sức giữ lại nhưng ý Tuân Diễn đã quyết, hắn cũng không còn cách nào khác.
Ngày thứ hai, Trương Chiêu thiết yến tại phủ nha tiễn biệt Tuân Diễn. Tuân Diễn cũng vui vẻ chuyện trò, cùng mọi người chung vui. Nhưng sau khi trở về dịch quán, y lại thở phào một cái.
Hành trình đến Giang Đông lần này, Tuân Diễn không hề thoải mái chút nào, ngày hôm nay có thể rời đi, tảng đá lớn trong lòng y cũng được trút xuống.
Tào Bằng và Hạ Hầu Lan thu xếp hành lý ổn thỏa, chuẩn bị sẵn sàng rời đi. Nhưng trước đi khi, Tào Bằng vẫn đi một vòng quanh Ngô huyện. Hắn đến miếu Tư Đồ trên núi Đặng Úy cúng bái. Lúc trước hắn và Nguyệt Anh đã từng cùng đến nơi này một lần. Theo suy đoán của hắn, nếu Hoàng Nguyệt Anh vẫn còn ở Ngô huyện thì cũng không thể đi quá xa. Rất có thể, nàng trốn ở một nơi nào đó có kỷ niệm, đợi Tào Bằng đến tìm, nhưng hắn lại chẳng chút mảy may đoái hoài.
Cảm giác mất mát trong lòng khiến Tào Bằng không thể nói nổi thành lời. Đồng thời, một cảm giác lo lắng, nôn nóng khiến hắn đứng ngồi không yên. Nhưng bất kể thế nào, hắn đều phải đi. Tào Bằng vốn là người Tuân Diễn tự ý đưa tới, không có trong danh sách sứ đoàn. Nếu như Tuân Diễn đi, mà hắn không đi, Vương Lãng cũng sẽ không bận tâm đến hắn, thậm chí không cho phép hắn tiếp tục ở lại trạm dịch. Vấn đề này rất đáng lo ngại. Bạn đang đọc chuyện tại