Tào Tặc

Chương 193: Nhớ lại vẻ ung dung năm đó

Trước Sau

break
Mưa dai dẳng suốt cả buổi tối. Phía Giang Đông không còn cho người tới quấy rầy, mà sử đoàn rõ ràng cũng tăng cường phòng vệ. Đêm nay vô sự cho đến ngày hôm sau trời sáng.

Mưa cuối cùng đã tạnh trước khi trời sáng.

Tào Bằng và Hạ Hầu Lan vẫn như trước, sau khi lên xe ngựa, một người đánh xe, một người ngồi ở vị trí bên cạnh, chậm rãi cho xe chạy ra khỏi đại môn của trạm dịch. Ở cửa trạm dịch, Tuân Diễn từ xe bước xuống, cùng Vương Lãng qua gặp Trương Chiêu. Sau đó đoàn xe từ từ rời đi.

Trương Chiêu nửa vô tình nửa cố ý liếc nhìn xe ngựa của Tuân Diễn.

Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Tuân Diễn từ xe ngựa bước xuống liền dừng quan sát.

Đối với con cháu nhà thế gia, Trương Chiêu rất hiểu. Những người này mắt cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa cực kỳ kiêu ngạo. Không phải người nào cũng đều có thể ngồi cùng xe với Tuân Diễn mà đi. Nếu thân phận địa vị không tương đương, nếu ngồi cùng xe ngựa, chả khác gì một sự xỉ nhục đối với con cháu thế gia.

Trương Chiêu được biết từ Hàn Tống rằng, hắn phụng mệnh truy sát bọn trộm cướp, nhưng lý do cụ thể, Hàn Tống cũng không rõ lắm.

Tên trộm đó chính là một tên đầu đường xó chợ trong Ngô huyện, cho nên không cần lo lắng chuyện Tuân Diễn sẽ ngồi cùng xe ngựa với tên trộm ấy. Vì thế Trương Chiêu chuyển sự chú ý sang các xe ngựa khác, dưới sự chỉ thị của hắn, liên tục có quân lính nửa vô tình nửa cố ý cản lại xe, tiến hành kiểm tra. Có điều hành động mờ ám này không qua được mắt Tuân Diễn và Vương Lãng, hai người đều khẽ nhíu mày.

Tào Bằng cảm nhận được, hình như có người đang theo dõi hắn.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Tống đứng sau Tôn Hà đang hung tợn nhìn hắn.

Còn Tôn Hà, lại giống như không có chuyện gì, đứng ở một bên mỉm cười, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Trương Chiêu và Vương Lãng, Tuân Diễn...

Chỉ là, ánh mắt kia vẫn luôn đảo qua đảo lại Tào Bằng.

Ánh mắt hung ác, giỏi lắm hả?

Tào Bằng nở nụ cười lạnh lùng.

Hắn đột nhiên giơ tay lên, vỗ vỗ vào túi đao đặt bên cạnh, rồi sau đó chỉ tay về phía Hàn Tống và làm động tác cắt yết hầu với y.

Trong lúc giơ tay nhấc chân, sự khinh thường toát ra khiến mặt Hàn Tống chợt đỏ bừng bừng.

Hắn tuy rằng chưa từng nhìn thấy lễ cắt yết hầu nhưng có thể cảm nhận được ý sỉ nhục mà Tào Bằng dành cho hắn.

Hàn Đương chính là lão thần hai đời của Giang Đông.

Tôn Kiên khi còn sống, Hàn Đương liền đi theo Tôn Kiên đánh Đông dẹp Bắc, còn tham gia chiến sự chư hầu thảo phạt Đổng Trác. Sau khi Vũ Kiên chết, Hàn Đương liền bắt đầu đi theo Câu Sách, chinh phạt Giang Đông, trợ giúp Tôn Sách đánh được cục diện to lớn như ngày nay... Dưới trướng của Tôn Sách, người có thể cùng đàm luận với Hàn Đương không nhiều. Ngoài lão tướng Trình Phổ và con trai Thái thú Hoàng Tử Liêm của quận Nam Dương tên là Hoàng Cái Hoàng Công Phúc ra, xét về tư chất thật sự không có mấy người vượt được Hàn Đương. Cũng chính vì thế, Hàn Tống như được nuông chiều từ bé, thậm chí được sủng ái dẫn tới kiêu ngạo.

Từ nhỏ đến lớn, Hàn Tống đâu phải chịu nỗi nhục nhã như vậy.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tào Bằng, làm điệu bộ muốn lao ra.

Tôn Hà đưa tay ra ấn Hàn Tống lại.

Nhìn Tào Bằng mỉm cười, Tôn Hà lại khẽ lắc đầu.

Ý đó là cảnh cáo Tào Bằng: một vừa hai phải đi, có một số việc nếu làm quá đáng, đến lúc đó ngươi sẽ gặp phiền toái lớn.

Tào Bằng cũng cười, quay đầu lại... không thèm để ý tới Tôn Hà.

"Tên Tôn Bá Hải này không đơn giản." Hắn nói khẽ với Hạ Hầu Lan.

Hạ Hầu Lan kinh ngạc rướn cổ lên liếc nhìn Tôn Hà, "Còn chẳng phải cũng là hai đôi mắt, một cái mũi sao, hình như không có gì đặc biệt."

Tướng mạo của Tôn Hà không thực sự xuất chúng.

Hắn vốn là họ Du, từ nhỏ đã đi theo Tôn Kiên đánh Đông dẹp Bắc, được Tôn Kiên cực kỳ coi trọng. Sau đó lại cùng Tôn Sách chinh phạt Giang Đông, Tôn Sách ban thưởng cho họ của ông, còn xếp Tôn Hà vào gia phả, chính là thừa nhận địa vị của Tôn Hà ở trong họ tộc. Người này tính tình trung trực, rất có uy tín trong các tướng lĩnh ở Giang Đông. Mặc dù là lão thần của Trình Phổ Hoàng Cái và Hàn Đương nhưng cũng hết lời khen ngợi Tôn Hà. Tào Bằng nói: "Tướng mạo đẹp không chắc đã có bản lĩnh, nói xong, hắn lại liếc nhìn Tôn Hà.

Có điều lúc này Tôn Hà đang chắp tay nói lời từ biệt với đám Tuân Diễn nên cũng không để ý Tào Bằng

Cứ thế kéo dài tới gần giờ Thìn, sử đoàn mới lên đường. Trương Chiêu mời Vương Lãng, Tuân Diễn đi cùng xe với hắn, nhưng bị Tuân Diễn từ chối.

"Đêm qua không ngủ ngon, nên ta cần quay về xe ngủ một lát."

Câu trả lời của Tuân Diễn rất uyển chuyển, Trương Chiêu cũng không cưỡng ép.

Có điều, Vương Lãng với Trương Chiêu là chỗ quen biết cũ nên liền theo Trương Chiêu lên xe ngựa.

Trước khi Tuân Diễn trở lại xe của mình, Tào Bằng nhảy xuống xe, đỡ Tuân Diễn lên. Hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu.

Tôn Hà vẫn đang nhìn hai người, mặt đang mỉm cười.

"A Phúc, Tôn Bá Hải hình như rất có hứng thú với ngươi."

"Dạ?"

"Ha ha, nếu không hắn cũng sẽ không nói bóng nói gió mãi, hỏi thăm chuyện của ngươi."

"Hỏi thăm học trò?"

"Đúng vậy, ta thấy hắn muốn mời chào ngươi rồi."

Tào Bằng nghe thế, không khỏi bật cười...

Hạ Hầu Lan giơ roi đánh xe, xe ngựa theo đội nhân mã từ từ đi.

Có thể thấy, Tôn Sách cực kỳ coi trọng chuyến thăm của sử đoàn lần này. Chẳng những lệnh cho Trương Chiêu đích thân đến Đan Đồ nghênh đón, còn phái tới mấy trăm kỵ tinh đi theo. Tào Bằng ung dung ngồi trên xe ngựa, một lần nữa nhận lời hỏi thăm của Tôn Hà lại lĩnh thăm hỏi, lúc này mới thôi tươi cười.

"Bá Hải, để bọn họ đi như vậy sao?"

Hàn Tống nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tôn Hà nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Kẻ cắp tất nhiên giấu ở bên trong, hơn nữa ta dám khẳng định, chắc chắn có liên quan tới tên tiểu tử Tuân gia đó."

"Ban nãy ngươi cũng thấy rồi đó, tất cả mọi người đi qua trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhìn ra manh mối gì, càng không có chứng cớ. Ngươi còn muốn thế nào?"

"Chi bằng ta ở trên đường..."

"Hàn Tống, ngươi đừng vội làm càn."

Tôn Hà trầm giọng nói: "Nếu không phải tối hôm qua ngươi xông vào dịch quán, đâu có loạn thế này? Tại sao ngươi không báo cho ta biết trước, ta cũng có thể thương lượng với Vương Lãng và Tuân Diễn, như vậy chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận?

Nhưng ngươi lại khư khư làm theo ý mình, dẫn người xông vào trong đó, còn vô duyên vô cớ làm mất thể diện của chủ công, ngươi cũng biết, chủ công mong triều đình chiếu lệnh, sao phải sốt ruột? Nếu được triều đình chiếu lệnh, chủ công là có thể danh chính ngôn thuận chinh phạt Giang Đông.

Ta nói cho ngươi, bỏ ngay cái ý nghĩ đánh sử đoàn kia đi."

Tôn Hà dứt lời rồi trầm ngâm một lát sau mới nói: "Bên phía sử đoàn, ta sẽ phái người theo dõi. Ngươi lập tức quay về Ngô Huyền, bẩm báo chủ khởi... Ngươi cũng đường đường là Tặc Tào của một quận, sao bắt một tên trộm nhỏ như thế cũng gây rắc rối vậy? Ngươi ơi là ngươi..."

Tôn Hà lắc đầu, xoay người bỏ đi.

Chỉ để lại Hàn Tống mặt đỏ tía tai đứng ở chỗ cũ, nhìn theo bóng Tôn Hà, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn.

Tôn Bá Hải, khinh người quá đáng!

Như lời Hạ Hầu Lan đã nói với Tào Bằng tối qua, mưa dù tạnh nhưng con đường trở nên cực kỳ lầy lội.

Đội xe tiến trên đường, đến chạng vạng tối vẫn chưa tới Đạt Khúc A. Tuy nhiên lúc này đường xóc kinh khủng, ngay cả Vương Lãng cũng hơi khó chịu.

Không có cách nào khác, Trương Chiêu đành phải lệnh dừng lại, dựng trại ngay tại chỗ.

Đồng thời, hắn phái người tới Khúc A trước, lệnh cho Khúc A trưởng phải tu sửa đường xá suốt đêm để tránh trì hoãn thời gian thêm nữa.

Hạ Hầu Lan sau khi vội vàng đánh xe vào lán trại, lôi một người từ bên dưới xe ra, rõ ràng đúng là La Khắc Địch. Nó quả thật cũng giỏi chịu đựng, nấp dướ giầm xe lâu thế mà vẫn rất vui vẻ, thay quần áo xong trông rất có tinh thần, liền lặng lẽ rời đi."A Phúc, tên gà gáy chó vồ này, ngài cần gì phải để ý tới?"

"Ta nghe nói, năm đó có người dưới tay có rất nhiều môn khách. Sau này đắc tội Tần quốc quốc quân, bất đắc dĩ phải chạy trốn. Khi qua Hàm Cốcqua n, cửa thành bị khóa. Tất cả mọi người đều bó tay thì một môn khách học theo tiếng gà gáy, lừa người ra mở cửa thành, mới cứu được tính mạng."

"Là Mạnh thường quân!"

Tuân Diễn bật cười.

Ta biết là Mạnh thường quân!

Tào Bằng tự nhủ trong lòng: Nếu ta không như thế, sao có cơ hội cho ngươi thể hiện?

Có điều, hắn dùng câu chuyện gà gáy chó vồ này đã khiến Tuân Diễn không còn lời nào để nói. La khắc Địch ở Giang Nam, chỉ sợ là không có chỗ ở nên kể cả đi Giang Bắc vẫn là những chuyện trộm gà trộm chó kia. Tào Bằng cảm thấy, thân thủ của hắn không kém, nếu vứt hắn trong phố phường như thế, không khỏi có chút đáng tiếc. Cho nên, Tào Bằng giới thiệu La Khắc Địch đi Hải Tây, dù sao phía Đặng Tắc cũng đang thiếu trợ thủbreak
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương