Ở nàng có một nét điển hình của con gái Trung Quốc truyền thống, chịu khó chịu khổ, cần kiệm... Mà trong trí nhớ của Tào Bằng thì Tào Nam rất ít khi to tiếng với người khác. Cho dù có tức đến mấy thì nàng cũng không cãi nhau với người khác.
- Nương! Người đừng có lo, tỷ tỷ không sao đâu.
Thấy Trương thị hoang mang lo sợ, Tào Bằng vội vàng an ủi.
Đồng thời, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phụ nhân vừa mới báo tin thì thấy người đó chưa đi mà đang tò mò nhìn chiếc xe trong sân.
Tuổi của người đó chừng ba mươi, xấp xỉ với mẫu thân của hắn.
Quần áo cũng mộc mạc nhưng được cái sạch sẽ...
- Đại thẩm! Chưa hỏi đại danh của đại thẩm?
Phụ nhân ngẩn người vội vàng trả lời:
- Tôn tính đại danh cái gì? Ta họ Hồng là người nhà của Đặng Cự Nghiệp. Người trong thôn còn gọi ta là Hồng nương tử.
Hồng nương tử?
Tào Bằng không cười được.
Có điều nét mặt hắn thể hiện một sự cung kính, chắp tay vái chào:
- Đa tạ! Thím Hồng tới báo tin.
Đặng Cự Nghiệp là ai?
Tào Bằng chưa bao giờ nghe nói qua, cũng không thể nào biết.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Đặng Cự Nghiệp chắc chắn là người của Đặng Thôn và địa vị cũng không cao.
Hồng nương tử vội vàng khách sáo:
- Chỉ là tiện mà thôi, không có gì phải đa tạ. Tào nương tử là một cô nương tốt, bình thường hiền lành. Nếu chúng ta có khó khăn gì cô cũng đều giúp đỡ tận tình. Ôi! Nếu như không phải... Đúng rồi! Còn chưa hỏi các ngươi là...
- Tào Nam là tỷ tỷ của ta.
Tào Bằng mỉm cười, sau đó liền hỏi:
- Tỷ tỷ của ta bị ai đánh?
Hồng nương tử cũng là người nhạy bén đã ở lại chỗ này cũng đoán được người nhà chắc chắn sẽ hỏi nàng nguyên nhân.
Chỉ có điều nàng không ngờ được rằng hai đại hán kia nghe thấy Tào Nam bị đánh liền nổi điên. Vốn tưởng rằng chính người nhà ra hỏi nhưng ai ngờ đó lại là một thiếu niên gày gò. Còn thiếu niên khôi ngô thì đứng im một bên.
- Ôi! Chẳng phải là vợ của Đặng Tài hay sao?
- A!
- Các ngươi là người nhà của Tào nương tử vậy không coi là người ngoài. Chắc các ngươi cũng biết hai huynh đệ Thúc Tôn và ca ca Đặng Tài của y có quan hệ không tốt. Trước kia Thúc Tôn được Vương Chủ Bộ quan tâm cho nên mới vượt được Đặng Tài. Chuyện đó vẫn bị y ghi hận trong lòng luôn gây chuyện với Thúc Tôn... Hiện giờ, Vương Chủ Bộ bị điều tới Tương Dương, huyện lệnh được đổi người khác. Mà huyện lệnh mới tới nghe nói là người của Khoái gia. Đặng Tài và Khoái gia có quan hệ với nhau nên quan tâm một chút. Đặng Tài được thể nên không tha cho Thúc Tôn... Vợ của Đặng Tài là một người hung dữ. Trước kia khi Thúc Tôn đang thuận lợi thì thường xuyên tìm Tào nương tử gây sự. Hiện giờ Đặng Tài đắc thế, vợ của y lại càng không bỏ qua. Tào nương tử ra cổng thôn mua đồ, không cẩn thận cản đường của y nên bị y chửi ầm lên. Tào nương tử bị chửi quá nên trả lại hai câu. Không ngờ con đàn bà hung dữ đó đưa tay đánh, lại còn đẩy Tào nương tử xuống đất.
- Bà nương đó khinh người quá đáng.
Hồng nương tử còn chưa dứt lời, Vương Mãi đã nổi giận.
Gã gầm lên một tiếng rồi bước đi ra ngoài.
Tào Bằng vội vàng mở miệng nói:
- Hổ Đầu ca! Đứng lại.
- A Phúc! Bà nương đó dám ức hiếp Nam tỷ, ta không tha cho cô ta.
- Đó là tỷ tỷ của ta. Chuyện này để cho ta xử lý.
Ngày thường, Vương Mãi không để ý tới chuyện gì nhưng hiện tại đối với Tào Bằng nói gì nghe nấy.
- Hồng thẩm! Tam lão nói thế nào?
Tam lão của Đặng Thôn chính là tộc trưởng cũng là phụ thân của tướng quân Đặng Tế ở Tân Dã.
Nghe Tào Bằng hỏi chuyện này, Hồng nương tử cũng do dự.
Thấy không có ai là người ngoài, nàng nhỏ giọng nói:
- Lão thái công có chút khó chịu... Nhưng hiện giờ Đặng Tài mới có quan hệ với Khoái gia, ngay cả đại công tử cũng phải e ngại vài phần, cho nên lão thái công cũng chỉ đành phải giả vờ câm điếc. Tiểu huynh đệ! Nghe ta nói, chuyện này có thể nhẫn được thì nhẫn.
- Nói thế thì lão thái công cũng bất mãn với Đặng Bá Tôn.
- A! Ta chưa nói gì cả.
Hồng nương tử là một người kín đáo nên không thể nói rõ được.
Trong lúc họ đang nói chuyện Tào Cấp và Vương Mãnh đã cõng Tào Nam quay về...
- Con của ta... A Nam làm sao vậy?
Trương thị vừa thấy Tào Nam hôn mê nên cuống lên.
- Ta không biết. Vừa rồi khi ta và đại ca tới nơi thì thấy a Nam nằm hôn mê.
- Vậy làm thế nào bây giờ?
Trương thị cuống không biết làm thế nào mà Tào Cấp và Vương Mãnh cũng vậy.
Tào Bằng nói:
- Hồng thẩm! Xin hỏi trong thôn có thầy thuốc không?
- A! Trong cái thôn này thì lấy đâu ra thầy thuốc? Nếu có chuyện gì thì chúng ta đều vào trong huyện thành để mời thấy thuốc tới đây. Chỉ có điều chi phí...
- Chi phí không thành vấn đề.
Tào Bằng cười cười rồi nói:
- Vương bá bá! Phiền bá bá vất vả một chuyến, chuẩn bị xe, chúng ta vào trong thành.
- Được.
Vương Mãnh vội vàng lên tiếng rồi đi ra chuẩn bị xe.
Tào Bằng tới chỗ Trương thị lấy một chút tiền rồi đưa cho Hồng nương tử.
- Hồng thẩm! Chúng ta ở đây không quen nên còn phải phiền thẩm thẩm một chút.
Ánh mắt Hồng nương tử sáng lên, nhanh tay cầm lấy năm đồng tiền rồi cho vào trong tay áo:
- Chuyện này có gì đâu? Đều là người cùng quê đó là điều phải làm.
- Cha! Nương! Hai người ở đây chăm tỷ tỷ.
Hổ Đầu ca, giúp một chút... Chẳng may có người nào tới gây rồi thì ngươi cứ ra tay. Chỉ cần không giết người, hậu quả do ta chịu.
Vợ chồng Tào Cấp không để ý nhưng Hồng nương tử lại nghe thấy có gì đó không tầm thường.
Tào nương tử có kể cha mẹ của mình đều là thường dân, không có quyền thế gì cả. Nhưng thiếu niên này nói chuyện một cách khí khái như vậy cho dù là lão thái công cũng không so được. Thoáng nhìn, người nhà của Tào nương tử chỉ sợ còn có bối cảnh khác. Nếu không thì một đứa bé như hắn lại nói to như vậy? Mà chiếc xe ngựa của họ thì không phải người thường cũng có được...
Trong nháy mắt Hồng nương tử có tính toán.
- Hồng thẩm! Sau khi vào thành còn có việc phải nhờ.
Ta có việc phải tới nơi khác, làm phiền thẩm đi một chuyến mời thầy thuốc. Tiền xe ngựa do ta bỏ ra. Nếu phải chi tiêu gì nhiều thì mời thầy thuốc chờ ta quay lại.
- Được! Được...
Ngồi trên xe ngựa, Hồng nương tử gật đầu như gà mổ thóc.
Một chiếc xe ngựa rộng như thế này, không phải người bình thường có thể dùng. Chỉ cần nhìn tấm da sói trong xe, Hồng nương tử biết nó có lai lịch.
Một cái gia đình nhỏ bé như nàng mà có thể ngồi trên chiếc xe tốt thế này hay sao?
Thế cho nên nàng ngồi trên xe như ngồi trên đống lửa, thậm chí không dám đụng vào tấm da làm cho nó bẩn.
Tới thành Cức Dương, sau khi xuống xe, Hồng nương tử nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi.
Nàng suy nghĩ một chút rồi lập tức có chủ ý đi theo con đường rải đá vụn vào bên trong.
- A Phúc! Ngươi muốn đi đâu?
- Tới huyện nha.
- A?
Vương Mãnh ngồi trên xe nghe vậy mà giật mình:
- Đi tới huyện nha làm gì?
- Tất nhiên là tới gặp huyện lệnh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: