Lộc Thai Cương vắng vẻ im ắng không hề có một tiếng động.
Lôi Tự mở tiệc chiêu đãi Chu Thương, uống đang lúc cao trào. Bầu trờ tối đen, hắn trở lại chỗ trú của mình, ngả đầu nằm ngủ. Đang ngủ, khoảng giờ tý, Lôi Tự cảm thấy khô miệng khô lưỡi, thì ngồi dậy uống một chén nước lớn.
- Giờ nào rồi?
- Hồi bẩm đại soái, đã gần đến giờ tý.
Lôi Tự vui vẻ khi nghe thuộc hạ gọi mình là đại soái. Năm đó, hắn thực ra chỉ là một tên soái mà thôi, nhưng hôm nay Trương Mạn Thành đã chết, Ba Tài cũng chết, đổi cách xưng hô lại thì có ngại gì? Ở mức độ nào đó, cái danh hiệu "Đại soái" cũng thỏa mãn chút hư vinh của hắn. Có điều nghe thấy lời bẩm, Lôi Tự nhíu mày.
- Bọn Lôi Thành có quay trở về không?
- Còn chưa trở về.
- Chết tiệt. Bọn Lôi Thành làm việc càng ngày càng không chú tâm.
Lôi Tự nói xong, liền đứng dậy, lấy nước trong một cái chậu rồi rửa mặt. Cuối mùa thu, nước hơi đóng băng. Lôi Tự có hơi rùng mình, lát sau trở nên tỉnh táo rất nhiều.
- Chu Thương cùng Hồ Ban đâu?
- Hồi bẩm đại soái, Chu soái uống rượu, đang nghỉ ngơi. Hồ Ban cùng ở một chỗ với Chu soái…
Chẳng biết vì sao, Lôi Tự cảm thấy có chút không yên. Mi mắt hắn hơi giật giật, dường như sẽ có chuyện gì xảy ra. Hắn đi tới bên cạnh, rút một cây trường kiếm. Đây là cây bảo kiếm có dáng hơi cong, gần giống với Ngô Câu kiếm. Tên kiếm là Ngô Câu, do thợ lành nghề rèn ra. Năm đó Ba Tài ở tại Dĩnh Xuyên, liên tiếp đại thắng, đã cướp được trong tay một kẻ thế gia rồi giữ làm binh khí. Sau đó Ba Tài chết trận, thì thanh Ngô Câu rơi vào tay Lôi Tự.
Hắn hất mũi:
- Ra xem đi!
Dứt lời hắt cất bước ra ngoài động. Vài tên tùy tùng theo sát phía sau hắn, nhanh chóng ra khỏi động. Giữa rừng núi rất yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng chim dêm thỉnh thoảng cất lên thì chỉ có tiếng gió núi vi vu. Lôi Tự đột nhiên dừng chân, con mắt nheo lại, trong lòng cảm giác bất an, càng lúc càng cảm thấy dữ dội.