Hắn biết Đặng Ngải vào thời kỳ cuối của Tam quốc là một nhân vật nổi bật, có điều kết quả rất thảm. Nhưng Tào Bằng cũng không rõ Đặng Ngải là người ở đâu, cũng không biết y sống vào năm nào tháng nào? Là ngẫu nhiên trùng tên hay là thế nào? Nếu cháu ngoại của hắn không phải là Đặng Ngải thì Đặng Ngải thật đó hiện giờ đang ở đâu? Nghĩ tới đây, Tào Bằng liền thở dài một tiếng.
Nếu cháu ngoại của hắn đúng là Đặng Ngải thật thì không biết nó có tài hoa xuất chúng như trong lịch sử không?
- A Phúc! Đệ đang nghĩ gì vậy?
Tào Bằng quay đầu lại thì thấy Đặng Tắc đã tới sau lưng từ lúc nào. Hắn vội vàng đứng dậy nói:
- Tỷ phu! Huynh đã trở lại?
- Ừm!
- Tuân Thượng thư có gặp huynh không?
- Ừm! Có gặp... Hơn nữa còn nói chuyện với ta một chút. Ta cũng không biết tại sao y lại biết mình nhưng có thể thấy y rất quan tâm tới ta. Hơn nữa, y cũng không phải là người lạnh lùng như người ta nói.
Người ta thường nói, nhà cao cửa rộng không cùng với kẻ bần hàn. Cái tình hình này ở thời kỳ Ngụy Tấn vô cùng nặng nề. Cho dù ngươi có là quan to trong triều đình nhưng nếu ngươi không phải là người của danh gia vọng tộc thì sẽ bị kỳ thị. Tuân Du có thể tiếp kiến Đặng Tắc, hơn nữa nói chuyện một cách thân thiết với nhau thì mặc dù không thể chứng tỏ y không có thành kiến về dòng dõi nhưng cũng chứng tỏ rằng y không có ác cảm với Đặng Tắc. Một nhân vật vô cùng quan trọng trong quân Tào mà có hảo cảm với Đặng Tắc thì sẽ có rất nhiều ích lợi. Tất nhiêu điều kiện là Đặng Tắc phải có thực học.
- Tỷ phu.
- Chuyện gì?
- Có chuyện này đệ muốn hỏi.
Đặng Tắc ngồi xuống vừa nựng đứa con đang ngủ say vừa nhìn Tào Bằng.
- Có chuyện gì?
- Họ Đặng của huynh...thật sự có lai lịch thế nào?
- Tổ tiên họ Đặng của ta ở Cức Dương vốn là họ của Đặng quốc. Sau khi Đặng quốc bị diệt thì họ Đặng từ thời Xuân Thu tới nay vẫn ở quận Nam Dương. Khi triều đại trung hưng thì một trong hai mươi tám vị tướng là tướng quân Đặng Vũ chính là người thôn Đặng.. A Phúc! Đệ hỏi chuyện đó để làm gì?
Tào Bằng do dự một chút rồi nói:
- Người trong thôn Đặng có thể có tuổi xấp xỉ với huynh và có con sinh vào năm nay như tiểu Ngải có nhiều không?
- Cái này hình như là không ít.
Tào Bằng cũng không biết phải hỏi tiếp như thế nào. Nói thật cái chuyện này có hỏi Đặng Tắc cũng bằng không. Vì vậy mà hắn gãi đầu, cười:
- Quên đi. Không có việc gì.
Nhưng cho dù hắn muốn quên thì Đặng Tắc lại không đồng ý. Nguyên nhân rất đơn giản, y biết Tào Bằng không phải là người nhiều chuyện. Nếu hắn đã nói việc này chắc chắn có nguyên nhân. Mà nghe Tào Bằng nói thì dường như chuyện này có liên quan tới bảo bối của y. Vì vậy mà Đặng Tắc lo lắng, nắm lấy tay Tào Bằng:
- A Phúc! Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi phải nói rõ cho ta.
"Chuyện này làm sao có thể nói rõ? Chẳng lẽ ta lại nói cho ngươi biết ngày sau có một người tên là Đặng Ngải rất giỏi hay sao? Ta không biết tiểu Ngải có phải là Đặng Ngải đó hay không."
- Không phải. Nhất định ngươi có chuyện gì đó giấu ta.
Tào Bằng càng không nói, Đặng Tắc càng lo lắng. Y trừng mắt nhìn Tào Bằng:
- Nếu ngươi không nói cho ta, ta đi nói với tỷ tỷ ngươi để cho tỷ tỷ ngươi tự hỏi.
- Được rồi! Được rồi...
Tào Bằng giơ tay lên làm động tác đầu hàng.
- Ta thừa nhận vừa rồi ta có đang suy nghĩ một chuyện.
- Là chuyện gì?
Tào Bằng quay đầu lại rồi mỉm cười:
- Thật ra chuyện này có liên quan tới huynh.
Đặng Tắc phụng phịu:
- Ta vẫn đang nghe.
- Tỷ phu! Huynh phải là huyện lệnh Hải Tây có đúng không?
- Vô nghĩa!
- Nhưng hôm qua ta suy nghĩ cả đêm thấy nếu chỉ có mình ta theo huynh đi thì vẫn có chút không đủ.
- Vậy thì sao?
- Huynh phải tìm người. - Tào Bằng trừng mắt rồi nói một cách trịnh trọng:
- Người ta thường nói một cái chén có ba cái chân, một hảo hán phải có ba người giúp. Cho dù thế nào thì càng nhiều người càng tốt. Khi huynh tới Hải Tây chẳng lẽ lại chuyện nào cũng tự mình làm? Có một số việc không thể nào tự mình huynh ra tay. Ít nhất cũng phải tìm một hai người nào đó giúp đỡ có đúng không?
- Ừm...
Đặng Tắc muốn nói cho Tào Bằng thật ra có người tìm giúp ta rồi. Có điều không để cho y mở miệng, Tào Bằng đã nói trước: