Quách Vĩnh đúng là một người có tài, vừa mới tới đã giúp đỡ Tào Cấp nhận hồ sơ từ phủ Tư Không rồi làm quen với tình hình của Hà Nhất công phường.
Nhưng người nhà của y vẫn còn ở lại Thượng Đảng, Hầu Thanh cũng sai người đưa người nhà của y tới đây, có lẽ cuối năm sẽ tới.
Nếu người ta đi theo mình thì không thể để cho người ta phải chịu khổ.
Mặc dù Tào Cấp xuất thân không cao những đạo lý đơn giản đó y cũng hiểu rõ.
Hầu Thanh dưới áp lực của Tào Hồng đã đồng ý để cho Quách Vĩnh tới đây. Trên lý luận mà nói thì hiện tại Quách Vĩnh đã trở thành gia thần của nhà Tào Cấp. Mà Tào Cấp đối đãi với y thế nào cũng không phải là vấn đề. Nhưng có điều Tào Cấp là người thật thà cũng hiểu tương lai của bản thân chính là Hà Nhất công phường, cần tới Quách Vĩnh rất nhiều... Chưa nói mọi người đều xuất thân bần hàn thì cần gì phản phân ra cao thấp?
Phủ Hổ Bôn của Điển Vi rất rộng có thể gần như sáng bằng Tào phủ bên cạnh, không tiện cho mình chuyển tới.
Hứa Chử thật ra cũng muốn giúp nhưng dòng họ của y quá lớn, còn tới tận mấy ngàn người chưa thu xếp được thì lấy đâu ra sức mà giúp đỡ?
Có điều cả hai nhà đều tặng hai mươi dật hoàng kim làm lễ.
Với bốn mươi dật hoàng kim, nếu mang ra chợ có giá rất cao.
Có điều giá cả ở Hứa Đô đều hơi cao, đặc biệt sau khi các gia tộc tràn vào khiến cho giá của Hứa Đô lại tăng lên. Còn diện tích của Hứa Đô thì kém xa so với Lạc Dương cho nên có tiền cũng chưa chắc đã mua được một ngôi nhà vừa ý.
Cũng may sau đó, Tào Hồng sai người tới nhắn. Mà người tới nhắn chính là Tào Chân.
- Cách chỗ ta ở một dặm về phía Bắc có một khu vực là nơi trước khi Chủ công dời đô, ta đã mua, vốn người định giữ lại cho bản thân. Không ngờ sau khi tới Hứa Đô, chủ công ban cho ta một phủ để ở vì vậy mà chỗ đó vẫn để không. Nơi đó vốn là biệt viện của một phú thương nhưng chẳng may bị giết chết trong nạn Khăn Vàng, cả nhà cũng vì thế mà xuống dốc. Ta mua lại từ tay của con y cũng không mất nhiều tiền lắm... Nghe A Phúc nói muốn tìm chỗ ở trong thành, ta có thể bán chỗ đó cho các ngươi với giá mười vạn đồng.
Mười vạn tiền tương đương với một trăm quan. Nói thật ra cái giá này cũng không phải là cao. Có điều Tào Chân lại biết ràng lúc trước Tào Hồng mua chỗ này cũng chỉ mất hai mươi quan.
Tính tình của Tào Tử Liêm vốn rất thích tiền, lúc này đã thể hiện ra hết sức nhuần nhuyễn. Một dật hoàng kim ước chừng cũng mười vạn đồng tiền. Mà Tào Bằng cũng không phải là thiếu số tiền đó. Chỉ có điều sau khi tới nơi đó cũng cần phải tiêu phí nhiều lắm. Trong tay cả nhà mặc dù có bốn mươi dật nhưng nuôi sống cả một đại gia đình như vậy cũng có chút lo lắng. Trong lúc Tào Cấp còn đang do dự thì Tào Hồng lại sai người tới nói với Tào Chân để truyền lời cho Tào Bằng.