- Quân Minh! Trọng Khang! Xin đắc tội. - Nói xong, Tào Thuần giơ tay ra mời.
Điển Vi và Hứa Chử ủ rũ đi theo Tào Thuần. Còn đám chúng tướng thì đi theo Tào Tháo ra khỏi giáo trường.
Điển Mãn và Hứa Nghi nhìn nhau với một sự xấu hổ không biết phải làm như thế nào.
- Mọi người không cần phải lo lắng. Chủ công không có ý trách phạt hai vị tướng quân. Chỉ có điều để cho họ yên tĩnh suy nghĩ với nhau. Sau khi bình tĩnh, Chủ công sẽ thả họ ra.
- Nhưng hai người sẽ không đánh nhau nữa chứ? - Hứa Nghi lo lắng hỏi.
Nên nhớ rằng Điển Vi và Hứa Chử không phải mang mối thù bất cộng đái thiên. Nhưng nếu nhốt hai người vào một chỗ, nhỡ có ác đấu thì sao. Thậm chí Hứa Nghi còn lo lắng, hai người có thể đánh nhau trong tù.
- Không thể nào. - Vốn Điển Mãn không để ý nhưng nghe Hứa Nghi nói vậy thì cũng lo lắng.
- Hay là khóa hai người lại thì bọn họ không đánh nhau được.
Tào Chân bị Điển Mãn làm cho nổi giận gần như phát điên. Đại khái y có thể nhận ra được dụng tâm của Hứa Chử. Gã chỉ muốn tìm một cái cớ để xuống thang. Điển Vi cũng không thể chịu thua... Vì vậy mà mới có kết quả Tào Tháo xuất hiện và hai người bị giam. Cuối cùng là bậc thang đã có nhưng hai người thì không thể đánh nhau tiếp được.
Không biết là cái loại con gì nữa.
Hứa Nghi còn khá hơn. Không ngờ Điển Mãn lại có thể nghĩ ra cái cách đó.
- Không được! Ta đi tới đó xem, nếu không thì không hết lo được.