Mao Lâm vò đầu bứt tóc tìm cách thoát nghèo ba ngày thì hùng hổ bước ra khỏi tòa nhà cũ. Hắn không đi bán thận mà chỉ lảng vảng vòng quanh, cuối cùng mua một đống mặt dây chuyền quan âm được làm bằng nhựa về. Chúng nó tỏa ra ánh sáng dìu dịu dưới nắng mặt trời, Mao Lâm cầm nó cẩn thận như cầm hàng thật.
Tôi tưởng Mao Lâm định bán ngọc giả nhưng hắn lại lắc đầu, nói đây không phải là đồ bán. Không phải đồ bán thì là đồ tặng, hắn định đem những miếng ngọc quan âm này tặng cho cơm cha áo mẹ của hắn, để bồ tát phù hộ cho họ trường mệnh trăm tuổi.
Mao Lâm in một trăm tờ rơi bảo tôi phát cho người cao tuổi. Hắn nói, nếu tụ họp những người có duyên lại với nhau thì cũng giống như mọi người đến miếu thờ cúng, là thiện duyên mở rộng. Mặt hắn lúc đó nhìn giống như một cao tăng phổ độ chúng sinh thật.
Hai ngày sau, Mao Lâm thuê một căn phòng nhỏ bắt đầu diễn thuyết. Một trăm tờ rơi được phát nhưng chỉ có mười người đến, Mao Lâm chuẩn bị một cái loa nhỏ, nhưng lại chẳng cần dùng đến nó. Nhưng hắn vẫn nhiệt huyết tràn trề, giọng nói âm vang bắt đầu vẽ rồng vẽ rắn, đồng thời bán thuốc bổ cho họ.
Giữa buổi diễn thuyết, Mao Lâm bảo tôi đưa cho mỗi người một miếng ngọc quan âm giả. Hắn mỉm cười, đáy mắt ánh lên sự ôn hòa. Lúc này, Mao Lâm bật loa, vô cùng chân thành nói: “Chúc các cô chú khỏe mạnh bình an!” Cứ như hắn mở buổi diễn thuyết này không phải để bán thuốc bổ mà là vì thật sự lo lắng cho sức khỏe của người cao tuổi.
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, Mao Lâm lại tuyên truyền thời gian của buổi tiếp theo, hắn tử tế chuẩn bị tờ rơi mới phát cho những người có duyên với hắn. Lúc một người hỏi hắn có thể xin thêm mấy tờ về kê góc bàn lung lay không, Mao Lâm cũng không nổi giận, hắn lễ phép nói: “Dĩ nhiên là được rồi, cô có thể lấy thêm mấy tờ nữa cho các cô chú khác kê góc bàn.”
Tờ rơi đã phát, diễn thuyết cũng xong, Mao Lâm nói khô cả miệng nhưng chỉ bán được hai hộp thuốc, chẳng những không kiếm được tiền mà còn lỗ mấy trăm đồng. Nhưng hắn kiên quyết tổ chức buổi diễn thuyết thứ hai, tên đã rời cung thì không còn đường lui nữa. Tôi vẫn đảm nhận nhiệm vụ phát tờ rơi, lần này phát cả thảy hai trăm tờ.
Buổi diễn thuyết thứ hai đông hơn lần trước, những người có duyên này đến tiếp tục tiền duyên, có người còn bảo con cháu mình đến để nhận quan âm. Lúc vào cửa, họ hỏi tôi: “Hôm nay còn tặng quan âm không? Mỗi người đều được tặng đúng không?” Lúc tôi đưa đồ tặng cho họ, lại có người hỏi: “Bao giờ mới diễn thuyết nữa vậy?”
Bọn họ càng nghe càng nghiện, Mao Lâm càng nói càng hăng, thế là lại có buổi thứ ba. Lúc đó ngọc giả đã tặng hết, hắn lại đến sạp hàng bên ngoài mua về một đống lược. Lược rẻ hơn ngọc quan âm nhiều, lúc diễn thuyết, tôi nghe Mao Lâm nói chảy đầu có lợi cho máu lưu thông, giảm nguy cơ tai biến mạch máu não, kéo dài tuổi thọ.
Đến buổi thứ năm, tiền tiết kiệm đã hết nhưng hắn vẫn chưa chán, vẫn tiếp tục mở buổi thứ sáu. Tôi nghĩ thầm, sau lần này chắc chúng tôi phải đi bán thận thật. Nhưng Mao Lâm lại hưng phấn nói: “Tao có cảm giác là tao sắp đắc đạo rồi!”
Hắn vừa trét dầu lên bánh bao vừa để lộ một nụ cười bệnh hoạ.n, xem chừng không giống đắc đạo mà giống sắp chầu trời hơn. Tôi tưởng hắn đang nói bậy nói bạ, nhưng không ngờ dự cảm của Mao Lâm là đúng. Thế mà hắn lại cược thắng!
Mao Lâm dựa vào thiện duyên mở rộng phát tài.
Những người nghe diễn thuyết mua thuốc bổ của Mao Lâm không chỉ không tìm hắn tính sổ mà còn cảm kích hắn. Bọn họ nói sau khi uống thuốc của Mao Lâm thì người khỏe lên hẳn, họ trở thành fan trung thành của Mao Lâm, xưng hắn là bồ tát sống.
Mao Lâm nếm được mùi vị của tiền, đêm nào ngủ cũng cười hì hì, trong mơ đều là ‘Mao Lâm ta cuối cùng cũng nhặt được vàng!’ Nhưng vui không được bao lâu, Mao Lâm lại có nỗi khổ mới.
Hắn hỏi tôi: “Bây giờ tao giàu rồi, nhưng tao vẫn không vui. Tại sao? Tại vì ngày nào tao cũng sản xuất nước tiểu đồng tử. Tao cần đàn bà.”
Hắn u oán nhìn tôi: “Nếu mày là con gái thì ngon rồi, tao không cần đi tìm người khác, hai đứa mình ngủ với nhau là được.”
Nếu mày là còn gái thì tốt biết mấy… Những lời tương tự thường xuất hiện trong mộng của tôi, đúng thật là một lời nguyền. Nhưng trong những tiếng nói đó, tôi không nghe thấy giọng Lữ Tân Nghiêu.
Hình như trước giờ anh chưa từng hứa hẹn gì với tôi, câu duy nhất mà tôi nhớ là anh nói, anh sẽ vĩnh viễn là anh ruột của tôi. Nhưng anh lại thất hứa.
Sau khi Mao Lâm phát hiện hắn cần đàn bà bèn ra sức hành động. Đêm đó Mao Lâm nói đi ra ngoài tắm, hắn tắm thật lâu, cả tiếng sau vẫn chưa về.
Lúc tôi đi qua nhà vệ sinh thì chẳng thấy hắn đâu. Lúc tôi trở về thì bắt gặp Mao Lâm để trần bước ra khỏi phòng Uông Xuân Lục. Mao Lâm nhìn thấy tôi, tay hắn để trên lưng quần, vừa gài nút quần vừa cười với tôi.
Mặt hắn hồng hào, hắn nói bây giờ tinh thần hắn rất sung mãn, còn khỏe hơn ngủ cả ngày thức dậy. Rồi hắn lại như không thỏa mãn lắm mà nói, con điế.m Uông Xuân Lục hết sữa rồi, làm hắn cắn cả buổi vẫn không hút được gì.
Tôi ngửi được mùi thuốc đông nồng nặc trên người Mao Lâm, rồi mùi hương này bay từ người Mao Lâm sang người Uông Xuân Lục. Tôi lờ mờ cảm giác, khi người ta ngủ với nhau, hai mùi hương sẽ quyện lại, trở thành một bộ phận của đối phương.
Ban ngày Mao Lâm kết thiện duyên ở bên ngoài, ban đêm thì ngủ với Uông Xuân Lục. Thái độ của Uông Xuân Lục với Mao Lâm cũng thay đổi, lúc trước mỗi lần chị nhìn thấy hắn là lại nghiến răng nghiến lợi. Một tháng sau, ánh mắt chị dịu lại, đôi khi còn tặng đồ ăn cho Mao Lâm.
Còn Mao Lâm mỗi khi nhìn thấy bóng dáng Uông Xuân Lục ôm thau đồ đi trên hành lang thì hắn rất đắc ý. Uông Xuân Lục vẫn chậm rãi lười biếng như trước, nhưng Mao Lâm lại cho rằng chị yếu ớt hơn trước, bởi vì đêm nào cũng bị hắn giày vò đến không khép được chân, kêu không thành tiếng, chỉ thở hừ hừ như ngựa và lừa. Xương cốt Uông Xuân Lục lúc trước bị đàn ông làm cho mục, bây giờ bị Mao Lâm làm đến nỗi mềm như không xương.
Vì thế, Mao Lâm đặc biệt mua hai cái giò heo và một ký đậu cô ve tặng cho Uông Xuân Lục hầm canh bồi bổ.
Có lúc hắn cũng sầu não nói: “Tao quen ngủ với nhỏ điế.m đó rồi, sao này không quen nổi với đàn bà khác thì sao? Haiz, tao lại không muốn cưới một con điế.m…”
Làm việc gì cũng sẽ biến thành thói quen sao? Ngủ cũng thế sao? Thế thì Lữ Tân Nghiêu làm anh tôi cũng là thói quen sao? Anh thích mông Mai Thanh Thanh cũng thế, không thích tôi cũng thế…
Thói quen có thể bỏ không? Tôi hỏi Mao Lâm.
Hắn sững người rồi hai mắt sáng rỡ nhìn tôi nói: “Có lý! Tại sao không thể bỏ chứ? Đâu phải chơi đá đâu, cai nghiện đàn bà có khó gì.”
Mao Lâm không đến phòng Uông Xuân Lục thường xuyên nữa, hắn tìm trò khác để thay thế người đàn bà này. Mao Lâm mua một cái máy đọc đĩa DVD và một đống đĩa, thời gian ngủ với đàn bà đổi thành thời gian xem điện ảnh. Hắn thề thốt, đợi đến khi xem hết đống phim này hắn sẽ cai được thói ngủ với Uông Xuân Lục.
Nhưng lúc Mao Lâm bị cảnh sát bắt, hắn vẫn chưa coi xong.
Ngày Mao Lâm bị bắt, chúng tôi không ở cùng nhau, nghe nói hắn bị người ta tố cáo. Đám người bị Mao Lâm lừa không tin là hắn bán thuốc giả, bọn họ mắng nhiếc công an bắt nhầm người tốt, còn cầu nguyện bồ tát phù hộ hắn. Bồ tát cứu Mao Lâm hay không tôi không biết, nhưng tiền có thể cứu hắn.
Tôi và Mao Lâm không phải người thân cũng không phải bạn, lừa gạt bị bắt là đáng đời, nếu đổi lại người ngồi trong tù bây giờ là tôi thì Mao Lâm nhất định sẽ ôm tiền bỏ trốn. Nhưng từ nhỏ đến lớn tôi lại không phải người đen trắng rõ ràng, tôi không nghĩ nhiều, tôi đem hết tiền Mao Lâm chia cho tôi và tiền để dành của hắn đến đồn cảnh sát nộp phạt bảo lãnh hắn ra.
Sau khi ở trong tù ba tháng, Mao Lâm được thả. Hắn dùng ánh mắt sắc sảo như lần đầu gặp trên xe lửa nhìn tôi một lúc lâu, rồi đột nhiên ôm chầm lấy tôi, cảm động nói muốn mời tôi ăn một bữa.
Lúc đó chúng tôi không còn tiền nữa. Mao Lâm được thả nhưng thời kỳ huy hoàng của hắn vẫn còn bị nhốt ở trong, chúng tôi trở lại ngày tháng nghèo rớt mồng tơi như trước.
Mao Lâm lại lắc đầu, kiên quyết mời tôi ăn.
“Tao nhớ hồi trung thu, ngày nào truyền hình cũng chiếu quảng cáo cua, nhìn thèm phải biết, tao mời mày đi ăn cua!” Mao Lâm nói.
Sạp ăn đêm ở Nam Đinh nhiều vô số kể, bày hàng loạt ven bờ sông Lân, nơi nơi đều là ánh đèn vàng dưới bóng dù nhựa. Đêm lạnh nhưng náo nhiệt. Người chen người, những người xa lạ ngồi chung một bàn, trước mặt là bát để đồ ăn. Nào là bún gạo Quế Lâm, mì lòng heo Quảng Châu, bánh ú, bánh tôm, há cảo…
Mao Lâm gọi hai dĩa cua lớn, mở mai ra là gạch cua đỏ tươi, hắn gỡ vỏ sẵn cho tôi, vừa gỡ vỏ vừa luyên thiên như lúc diễn thuyết.
Mao Lâm nhớ tới lần đầu gặp tôi một năm trước, cảm khái nói: “Lúc đó trên xe tao vừa nhìn là trúng mày, ngay ánh nhìn đầu tiên là biết ngay mày sẽ không bán đứng tao.”
Tôi hỏi tại sao, Mao Lâm cười toe: “Bởi vì mặt mày không có khí chất chợ búa, nhìn ngoan hiền thành thực, nói cho mày biết, người lớn thích nhất dạng người như mày. Đây là vốn trời cho, chỉ cần mày luyện thành đại pháp, mài lưỡi câu cho bén là người theo nườm nượm!”
Hắn mở nắp chai bia rồi lại bổ sung: “Nhưng bây giờ tao mới biết, người xưa có câu tâm sinh tướng, mày thật sự là người thành thật.” Mao Lâm tự rót bia cho mình, lại rót cho tôi một ly, tôi chưa từng uống bia nhưng lúc này tôi cũng muốn uống nên nâng ly cụng ly với Mao Lâm.
Đắng thì đắng thật. Tôi nhớ đến nụ hôn của Lữ Tân Nghiêu, nụ hôn mà tôi trộm được. Tôi nhớ Tiểu Ngô từng nói, hôm đó anh bị người ta chuốc rượu trắng, nên lưỡi cũng cay cay, đắng hơn cả bia này.
Tôi hỏi Mao Lâm, sau này chúng tôi làm gì.
Mao Lâm hớp một ngụm, bia trong ly ánh lên sắc vàng, lấp lóa dao động, giống như vàng chảy, chảy trong ly, chảy trong mắt Mao Lâm.
Chốc lát sau, hắn đặt ly xuống bàn, đảm bảo với tôi hắn sẽ làm nên núi cao bằng hai bàn tay trắng. Có người tố cáo thì sao? Đám người kia vẫn tin hắn, vẫn gọi hắn là bồ tát sống, bồ tát làm sao ngã quỵ được? Làm sao thất bại được? Đây là chuyện không thể nào…
Mao Lâm nói hắn nhất định sẽ không quên tôi, lúc đó chúng tôi sẽ ăn sung mặc sướng.