Phương Chấn Hiên đối với Bạch Mạn Điệp tuyệt đối có thành kiến, hơn nữa còn rất thành kiến. Nàng giống như nô lệ van xin hắn ăn cơm uống thuốc, hắn trực tiếp đuổi nàng đi, thậm chí còn gây vô số phiền phức bắt nàng thu dọn. Thế nhưng chỉ cần Phương Hãn đưa hắn cái gì, hắn toàn bộ đều nuốt vào trong bụng. Bất luận là thuốc thang cơm nước, hoa quả, chỉ cần không phải Bạch Mạn Điệp đưa, hắn đều ăn hết. Còn nếu Bạch Mạn Điệp đụng vào, hắn lập tức quẳng sang một bên. Bạch Mạn Điệp vốn dĩ định tự mình chăm sóc hắn, sau n lần nỗ lực, rốt cuộc vẫn phải đứng sang một bên. Bạch Mạn cảm thấy như mình vừa mới rơi vào nhà xí, toàn thân bẩn không chịu được.
Hắn rốt cuộc bị làm sao vậy? Thật sự ghét nàng như vậy sao? Nếu như thật sự hận nàng hại hắn thành thế này, ban đầu còn cứu nàng làm chi?
Bất luận hắn yêu hay hận nàng, Bạch Mạn Điệp cũng quyết tâm chăm sóc hắn. Ít nhất là chăm sóc hắn cho tới khi vết thương kia khỏi hẳn.
Bạch Mạn Điệp mặt dày mặt dạn đi theo chủ tớ Phương gia, nghĩ đủ biện pháp tiếp cận Phương Chấn Hiên. Mà hai người kia lúc nào cũng nghiêm mặt, làm như nàng chính là kẻ thù diệt toàn gia người ta.
Cái gọi là “heo chết không sợ nước sôi” chính là đang nói tới Bạch Mạn Điệp. Nàng tự mình đối tốt với Phương Chấn Hiên, căn bản không để ý tới thái độ của bọn họ. Cho dù bọn họ có cho nàng ăn vài cái tát, phỏng chừng nàng cũng không có phản ứng gì. Mấy ngày trôi qua, ba người rốt cuộc cũng trở lại Phương gia.
Phương Chấn Hiên cùng Phương Hãn đi trước, Bạch Mạn Điệp theo sau. Vừa mới xuống xe, lập tức có người hầu tới thông báo.
Phương Chấn Hiên vào cửa, Bạch Mạn Điệp cũng dự định đi vào. Nhưng nàng còn chưa vào tới cửa, Phương Hãn đã “rầm” một tiếng đóng cửa lại, suýt nữa làm vỡ mũi Bạch Mạn Điệp.
Nàng nhún nhún vai, nhảy lên đầu tường bay vào. Tường cao cũng chỉ mấy thước, không làm khó được nàng a. Nàng đã hạ quyết tâm chăm sóc hắn, sao lại sợ hắn làm khó làm dễ, còn nếu sợ hắn làm khó làm dễ, nàng sẽ không mặt dày mà đi theo hắn.
“Con làm sao vậy?” Vừa vào tới cửa, Phương Kình nhìn chằm chằm bộ dạng Phương Chấn Hiên, không phải thanh niên thời nay đều thịnh hành đeo băng trên mặt chứ?
“Không sao cả.” Phương Chấn Hiên thản nhiên trả lời, nhìn không ra một chút cảm xúc.
Phương phu nhân lườm hắn một cái, lấy khăn tay quạt quạt, “Ta nói Chấn Hiên, ngươi thế nào lại thành ra thế này, không phải bị hủy dung chứ?”
Phương Chấn Hiên đột nhiên biến sắc, nheo mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Phương phu nhân. Ánh mắt hắn tựa như một mũi tên sắc bén, tựa hồ có thể giết chết người. Đúng vậy, hắn chính xác là bị hủy dung, mà đầu sỏ gây nên, chính là chất nữ bảo bối của bà.
Phương phu nhân bị hắn trừng mắt nhìn như vậy, tim bỗng nhảy lên một cái, đưa mắt khỏi ánh nhìn của hắn, “Ta cũng như nương của ngươi, sao ngươi dám nhìn ta bằng ánh mắt đó?” Không biết lớn nhỏ.
Phương Chấn Hiên dùng sức một chút, cái chén trong tay bỗng chốc vỡ ra từng mảnh, “Ta cảnh cáo bà, bà còn nói thêm một câu, ta giết ngay lập tức.” Dù sao cũng là một trong võ lâm thập đại cao thủ, tuy chỉ còn ba phần công lực, nhưng bóp nát một cái chén tuyệt đối không thành vấn đề.
“Chấn Hiên, có phải bị thương không?” Phương Kình nhìn ra nhi tử của mình rất bất thường, dường như là công lực bị hao tổn nghiêm trọng.
“Chấn Hiên, ai làm ngươi bị thương? Không phải bài danh trong thập đại cao thủ sao?” Phương phu nhân cười mỉa, “Còn có thể bị thương như vậy, thực sự hiếm thấy a.”
Đối với sự châm chọc kia của Phương phu nhân, Phương Chấn Hiên vờ như không nghe thấy gì.
Phương Kình giận đến tái mặt, “Khả Nhân, không được quá đáng, Chấn Hiên khó khăn lắm mới trở về, nàng không thể yên lặng chút được sao?” Hai người này xem ra là bát tự không hợp, từ khi Phương phu nhân Đỗ Khả Nhân bước vào nhà, Phương Chấn hiên xem nàng giống như cừu nhân, không ngừng gây chuyện. Nếu không phải nhờ hắn che chở, xem chừng Phương Chấn Hiên sớm đã đánh cho Phương phu nhân một trận.
Phương phu nhân lại càng không biết thẹn, đắc ý ngẩng đầu, “Vốn là vậy mà, ta còn tưởng rằng Lãnh Tâm Công Tử lợi hại chi lắm, ra cũng chỉ là hư danh mà thôi. Hừ, Thanh Sương nhà ta dư sức lấy hắn.”
Đỗ Thanh Sương, đây chính là cái tên Phương Chấn Hiên không muốn nghe thấy, thế nhưng Phương phu nhân cứ năm lần bảy lượt nhắc tới. Phương Chấn Hiên đang ngồi trên ghế, hai tay siết chặt, đang do dự có nên đánh nữ nhân không biết điều này một trận hay không.
Phương Kình bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, “Chấn Hiên đã có hôn thê rồi, nàng đừng hở một chút là nhắc tới Thanh Sương nữa.”
“Vân Băng Tâm kia thì tính là gì? Chỉ là một con ma ốm bệnh hoạn, làm sao so được với Thanh Sương.”
Phương Chấn Hiên bỗng dưng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đừng có ở trước mặt ta mà nhắc ba chữ Đỗ Thanh Sương.”
Phương Chấn Hiên gân xanh đầy mặt, tùy thời có thể giết người, Phương phu nhân biết thật sự đã chọc giận hắn, lập tức ngoan ngoãn câm miệng lại.
“Cha, hủy hôn ước với Vân gia.” Hắn hiện nay đã thành ra thế này, không thể hại đời Vân cô nương.
“Tại sao?” Phương Kình ngạc nhiên nhìn hắn, dây dưa nói với hắn chuyện hơn nửa năm, hắn rốt cuộc cũng đồng ý, tại sao giờ lại muốn… Chuyện Vạn Kiếm sơn trang cùng Thanh Thủy sơn trang kết thông gia đã truyền khắp nơi rồi, bây giờ hủy hôn, hai nhà còn mặt mũi nào nữa? Thể diện của Vân cô nương tính thế nào đây? Chuyện này không phải làm hại Vân cô nương sao.
“Ta không xứng với nàng.” Hắn bình tĩnh nói.
“Ắc?” Phương lão gia thật sự thất thần, Phương Chấn Hiên không xứng với Vân Băng Tâm, đùa cái gì vậy?
“Từ hôn, sau đó… đừng lo tới hôn sự cho ta nữa.” Hắn biến thành bộ dạng này, còn ai muốn gả cho hắn.
“Không được.” Phương Kình kiên quyết cự tuyệt, hắn không muốn Phương gia tuyệt hậu a.
“Cha, ta phế võ công rồi.” Phương Chấn Hiên tuy rằng nói xong vân đạm phong khinh, thế nhưng trong lòng khó chịu không sao tả nổi.
“Cái gì?” Phương Kình suýt chút từ trên ghế thái sư té xuống, hắn cư nhiên phế võ công? Có chuyện đó sao?
“Không thể.” Phương phu nhân thét chói tai, Thanh Sương võ công thua xa Phương Chấn Hiên, làm sao có thể phế võ công của hắn.
Phương Chấn Hiên cười nhạt, “Không thể? Sau này đừng để ta gặp người Đỗ gia các ngươi, nếu không ta sẽ không nhịn được mà giết người.”
Phương phu nhân nhịn không được thốt ra, “Ngươi đã phế đi võ công rồi, bất luận người nào trong Đỗ gia cũng có thể giết chết ngươi.”
Phương phu nhân vừa dứt lời, mặt đã nhận ngay một cái tát bỏng rát, Phương Kình giận dữ trừng mắt, “Khả Nhân, ta biết ta có lỗi với nàng, cho nên ta nhất mực dung túng cho nàng, bất luận nàng làm gì, ta đều nhịn, nhưng hôm nay nàng thật sự quá đáng lắm rồi.”
Hai người họ thành thân nhiều năm như vậy, Phương Kình chưa từng ra tay động thủ với nàng, nói cũng chưa từng nặng lời như vậy. Hôm nay cư nhiên đánh nàng, còn đánh ở trước mặt Phương Chấn Hiên. Nàng ôm mặt, há mồm không thốt nên lời.
Lát sau, nàng dường như nổi điên hét lớn, “Sao? Ta nói sai chỗ nào? Phương Chấn Hiên bị phế võ công, không phải cũng giống phế nhân hay sao, ngay cả ta cũng có thể giết hắn. Hắn là phế nhân, phế nhân…” Âm thanh kia bỗng dưng dừng lại, giật mình không dám nói thêm lời nào.
“Nói tiếp đi? Nói tiếp, nói mau lên. Ngươi không phải đang mắng rất sảng khoái sao? Mắng đi.” Bạch Mạn Điệp đột nhiên hét to, “Ngươi con mẹ nó mắng cho ta.”
Nàng không dám mắng nữa, kiếm của Bạch Mạn Điệp hiện đang đặt trong miệng của nàng, đè lên đầu lưỡi của nàng, chỉ cần nàng nói thêm một tiếng nào, đầu lưỡi sẽ lập tức nói lời tạm biệt.
Kiếm trên tay Bạch Mạn Điệp khẽ động vài cái, cắt vào đầu lưỡi Phương phu nhân, khinh miệt cười nhạt, “Phương phu nhân, sao ngươi không mắng nữa? Ta vừa nghe ngươi mắng rất sảng khoái mà. Ngươi nói muốn giết Chấn Hiên phải không? Cứ giết đi. Ta xem.”
“Thế nào? Sao không mắng nữa? Ta bảo ngươi mắng, có nghe hay không?”
Phương Kình tuy giận phu nhân đanh đá, nhưng cũng không muốn cắt lưỡi của nàng, vội nói, “Vô Ảnh cô nương, xin thủ hạ lưu tình.”
Kiếm của Bạch Mạn Điệp vẫn đè nặng lên đầu lưỡi Phương phu nhân, lạnh lùng nói, “Ông làm cha người ta kiểu gì vậy, để nhị nương khi dễ hắn? Ông có biết Chấn Hiên phải chịu bao nhiêu đau khổ không? Bị nữ nhân này khi dễ bao nhiêu lần không? Ông không phải đã làm vong thê thất vọng? Làm Chấn Hiên thất vọng? Sau này ta không muốn nghe thấy có người muốn làm hại Chấn Hiên, chỉ cần nghe thấy một câu, ta trực tiếp cắt lưỡi, không thương lượng gì hết.”
“Phải phải, là ta có lỗi với mẫu tử họ, thỉnh cô nương buông kiếm ra trước.”
Phương Chấn Hiên diện vô biểu tình xen vào, “Bạch cô nương, đây là chuyện nhà của ta, đừng nhúng tay vào.”
“Ngươi là chủ tử của ta, chuyện của ngươi tức là chuyện của ta.” Bạch Mạn Điệp thu kiếm, lui ra đứng phía sau Phương Chấn Hiên.
“Vô Ảnh cô nương đại giá quang lâm, không kịp nghênh đón từ xa, thất lễ thất lễ.”
Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói một câu, “Đừng khách khí. Từ nay về sau, ta chính là thiếp thân nha hoàn của Chấn Hiên, chăm sóc hắn là chuyện nên làm.” Bao gồm cả an nguy của hắn.
Nàng hạ mình làm nha hoàn, nhưng ai kia hết lần này tới lần khác không chút cảm kích.
“Ta không phải phế nhân, không cần cô nương chăm sóc.”
Bạch Mạn Điệp không để tâm đến lời hắn, nhún nhún vai, “Tùy ý, ta muốn chăm sóc ngươi. Ngươi có thể cự tuyệt, ta cũng có thể kiên trì.” Đã kiên trì mấy ngày nay, thêm vài ngày nữa cũng chẳng là gì.
“Ắc, Bạch cô nương, làm nha hoàn là ủy khuất cô rồi.” Tình huống này là tình huống gì đây, nhi tử phế võ công, Vô Ảnh La Sát tự động dâng tới cửa làm nha hoàn. Nhi tử không phải rất thích Vô Ảnh La Sát sao? Tại sao bây giờ lại nhìn người ta như cừu nhân vậy? Thật không hiểu nổi thanh niên thời nay.
“Không ủy khuất.”
“Tùy tiện.” Phương Chấn Hiên ném ra hai chữ, sau đó bước ra ngoài.
Bạch Mạn Điệp vội vàng đuổi theo, nhân tiện nói với Phương phu nhân, “Phương phu nhân, bà tốt nhất là bảo trên dưới Huyền Vũ sơn trang cầu trời phù hộ Chấn Hiên mau khỏe lại, có linh đan diệu dược gì thì dâng hết lên, bằng không… Hừ…” Nàng đối với Phương phu nhân phi thường bất mãn, nhiều lúc có cảm giác muốn giết chết nữ nhân này cho xong.