Bạch Mạn Điệp sớm đã nghe thấy chuyện Phương Chấn Hiên tuyển lão bà, thế nhưng nàng một chút cảm giác cũng không có. Có thể, nàng đã từng động lòng với Phương Chấn Hiên, thế nhưng một phần hảo cảm kia, đã hoàn toàn bị gạt bỏ. Người Phương gia khinh thường nàng, nàng cũng đồng dạng khinh thường bọn họ. Nghĩ đến sắc mặt của Phương lão gia cùng Phương phu nhân, nàng thực sự muốn nôn mửa. Phương Chấn Hiên rất xuất sắc, không giống hạng ăn chơi trác táng thông thường, thế nhưng trên người hắn mang theo cao ngạo của con nhà thế gia. Gả vào nhà giàu có đến nay cũng không phải nguyện vọng của nàng, ở cùng một nam nhân ấu trĩ tự cao tự đại như vậy, còn có gì gọi là hạnh phúc?
Tất cả mọi người ở Phương gia vừa tự cao tự đại vừa ấu trĩ, Bạch Mạn Điệp thực sự không muốn trở lại nơi này, thế nhưng nàng vẫn phải trở lại. Nàng trở lại tìm Lưu Ly, cũng muốn xin Phương Chấn Hiên thực hiện lời hứa. Phương Chấn Hiên đã đáp ứng sẽ giúp nàng tìm Đông Phương Vũ, hắn rốt cuộc tìm không được chứ gì?
Bởi vì đại hội chiêu thân, Phương gia phi thường náo nhiệt, Bạch Mạn Điệp đứng trước cửa lớn Phương gia, hé ra một nụ cười nhợt nhạt. Những người thoạt nhìn có quyền có thế như vậy, kỳ thực là những người không nên gả nhất. Thật sự không rõ những người này suy nghĩ thế nào, cho dù Phương Chấn Hiên có là võ lâm đệ nhị mỹ nam tử cũng không cần chen chân chạy tới gả cho hắn như vậy chứ.
Nghe được giang hồ đàm luận về võ lâm tứ đại mỹ nam, nàng thực sự muốn cười. Vận khí nàng là vận khí gì thế này? Gả cho đệ tứ mỹ nam làm vợ, cùng đệ tam mỹ nam làm phu thê thật sự, thân phận hiện nay còn là “vị hôn thê” của đệ nhị mỹ nam, nếu như những nữ tử khác biết được nàng đào hoa như vậy, nhất định đố kị chết nàng.
Bạch Mạn Điệp đứng ở ngoài cửa, do dự không biết có nên vào hay không. Đột nhiên nghe thấy người nói, “Mau xem đi, Tống Phù Dung, Tống gia trang tới rồi.” Tiếp đó, có gia đinh đi tới “dẹp đường”, Bạch Mạn Điệp đương nhiên cũng bị “dẹp” sang một bên.
Bạch Mạn Điệp khẽ liếc mắt về tiêu điểm của tất cả mọi người – một chiếc xe ngựa xa hoa. Từ trên xe ngựa, dẫn đầu là một nam tử tuổi còn rất trẻ, tiếp đó là một nữ nhân mang thai, đi sau còn có một vị nữ tử áo lam, đầu đội mũ che mặt. Vị áo lam nữ tử kia vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người tất cả đều đổ dồn về phía nàng. Nàng hẳn chính là Tống Phu Dung mà mọi người đã nói, trước tiên không cần bàn tới nàng diện mạo thế nào, chỉ nhìn vóc người uyển chuyển đã đủ cho mọi người mơ ước. Phương Chấn Hiên thật là tốt số, người người đều muốn gả cho hắn. Bạch Mạn Điệp không có hứng thú nhìn, hiếu kỳ quan sát khắp nơi. Loại khí thế này cùng võ lâm đại hội cũng không khác biệt lắm chứ?
Tống Phù Dung, Tống gia trang tiểu thư, người xưng biệt hiệu Phù Dung kiếm. Nghe thấy tên Tống Phù Dung, nàng theo bản năng nhớ được.
Người xuống xe cúi cùng là một vị hoa phục lão giả trên dưới 50 tuổi. Hắn tựa hồ càng hấp dẫn người khác hơn Tống Phù Dung, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang theo sùng bái, đổ dồn về lão. Bạch Mạn Điệp cũng không ngoại lệ, hiếu kỳ quan sát lão, hẳn là một vị võ lâm tiền bối?
Hắn rất có phong gật đầu mỉm cười nhìn mọi người, đến khi nhìn thấy Bạch Mạn Điệp, dáng tươi cười cư có chút cứng đờ, ngơ ngác nhìn nàng. Bạch Mạn Điệp nhìn ngó xung quanh, xác định lão đang nhìn nàng, nàng mỉm cười đáp lại lão một cái, hai tay ôm trước ngực, sau đó lại nhìn đi chỗ khác.
“Cha…” Tống Phù Dung kéo kéo y phục của hắn.
Vị lão gia đó, cũng chính là Tống gia trang trang chủ, Tống Cảnh Nhân, mau chóng hoàn hồn. “Vào thôi.” Quá giống, trên đời cư nhiên lại có hai người giống nhau như vậy. Nếu không phải từng tận mắt thấy nàng đã chết, hắn nhất định cho rằng người đứng trước mặt chính là nàng. Nàng đã chết, thật sự đã chết.
Khách quý tiến vào trong, Bạch Mạn Điệp cũng theo vào. Mới vừa đi được hai bước, liền có một bàn tay nhỏ bé túm lấy y phục của nàng. Nàng cúi đầu, một cái đầu từ phía sau chui ra, vui vẻ cười nói, “Tiểu thư, ngài rốt cuộc cũng tới rồi.”
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Nữ tử kéo y phục nàng, đương nhiên chính là Lưu Ly.
Lưu Ly đứng lên, cung kính nói, “Hồi tiểu thư, nô tỳ phụng mệnh tam tiểu thư đến Phương gia chờ ngài. Thế nhưng mấy tên giữ cửa Phương gia nói ở đây không có vị hào nhân nào như vậy, Lưu Ly không dám tự tiện rời đi, không còn cách nào khác hơn là ngồi ở đây chờ.” Nàng đã ở đây hơn mười ngày, nếu tiểu thư mà còn không xuất hiện, nàng đành phải trở về tiếp nhận nghiêm phạt của tam tiểu thư.
Bạch Mạn Điệp cười thần bí, “Ta dùng tên giả Bạch Ngâm, hơn nữa ta mấy ngày nay cũng không ở chỗ này, ngươi đương nhiên không tìm được.”
“Tiểu thư, ngài không phải cũng muốn tham tuyển chứ?” Tiểu thư đã thành thân rồi mà, hơn nữa còn nghe tam tiểu thư nói tiểu thư có bệnh, quên mất võ công, còn có thể tham dự sao?
“Không.” Bạch Mạn Điệp khinh thường nói, “Không thích.” Phương gia cho rằng nữ tử trong thiên hạ đều khát khao nịnh bợ Phương gia sao? Bạch Mạn Điệp nàng không cần.
“Tiểu thư, nghe nói ngài bị bệnh?” Nghe nói tiểu thư bị bệnh, Lưu Ly nàng tức đến muốn chết, hơn nữa còn bị tam tiểu thư khép tội hộ chủ vô năng mà nghiêm phạt, thật là oan uổng cho nàng.
“Đúng vậy, bất quá hiện giờ đã có khởi sắc. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, rất khó nói rõ với ngươi. Đi, chúng ta vào trong.” Nói nàng mất trí nhớ? Lưu Ly tin sao?
“Tại sao phải vào.” Lưu Ly vẻ mặt không được thích thú.
“Ngu ngốc, ta cùng Phương Chấn Hiên có một giao dịch, ta vào hỏi hắn Đông Phương Vũ ở đâu.” Nếu không phải vì tìm được Lưu Ly và vì thù lao của trận giao dịch này, nàng thật sự không muốn trở về.
“Tiểu thư, tam tiểu thư đã dùng bồ câu đưa tin đến Thiên Cơ các, mua tin về Đông Phương Vũ, chỉ cần có tin tức, lập tức báo với tiểu thư.” Thiên Cơ các chính là thám tử tư, chuyên mua bán tin tức. Thiên Cơ các sáng lập hơn trăm năm, mạng lưới tình báo trải rộng cả nước, không có tin tức nào là không thu thập được, càng không bán tin tức giả. Có Thiên Cơ các hỗ trợ, chỉ cần Đông Phương Vũ lộ diện, tuyệt đối có thể bắt được hắn.
“Có Thiên Cơ các hỗ trợ, ta có thể yên tâm rồi, thế nhưng ta có vài lời muốn nói với Phương Chấn Hiên.” Nghe Lưu Ly nói đến Thiên Cơ các, tất cả tư liệu về Thiên Cơ các bỗng nhiên xuất hiện trong đầu nàng. Rất nhiều người cùng việc nàng nhớ rất rõ, chỉ cần xuất hiện trước mắt nàng, hoặc là từng nghe nói đến, nàng đều có thể nhớ lại. Mới đây thôi, Bạch Mạn Điệp còn không phát hiện ra hiện tượng kỳ quái này.
“Tiểu thư… không phải là ngài thích hắn chứ?” Nghe tam tiểu thư nói tiểu thư ở cùng một chỗ với Phương Chấn Hiên, chẳng lẽ là…
Bạch Mạn Điệp ném cho nàng một cái trừng mắt, “Đi chết đi, ta mới không thèm thích họ Phương đó.” Trong lòng nàng lại bổ thêm một câu, muốn thích cũng thích Sáo Ngọc Công Tử.
“Vậy là tốt rồi.” Cái tên họ Phương kia thật sự có điểm không xứng với tiểu thư nhà nàng.
Vào đến Phương gia, lập tức có nha hoàn an bài sương phòng cho các nàng nghỉ ngơi. Bạch Mạn Điệp cũng không trực tiếp đề xuất muốn gặp Phương Chấn Hiên, nàng biết kẻ muốn gặp hắn nhiều lắm, nếu như nàng cũng muốn đi gặp hắn, người hầu nhất định cho rằng nàng cũng giống như những nữ nhân khác, tùy tiện tìm một lí do thoái thác đi. Mọi người ở Phương gia đều là mắt chó nhìn người thấp, người hầu khẳng định cũng không tốt được bao nhiêu. Thay vì chịu nhục, thôi thì thức thời một chút, buổi tối tự mình đi tìm.