Tuy trong lòng có một đống nghi vấn nhưng công chúa không tiện ép hỏi thêm. Dọc đường đi Dương Tố khá mệt nhọc, hắn đã sớm mất kiên nhẫn, gào thét phải giao lại cái sự cực khổ này lại cho Nghiêu Mộ Dã.
Hóa ra, sau khi Quan Dương gả tới Bắc Thiệu, Bắc Thiệu Vương tuổi tác đã cao, chồng già vợ trẻ. Công chúa thật ra rất được sủng ái. Nhưng công chúa Quan Dương này làm sao chịu được cuộc sống thô bỉ của man tộc Bắc Thiệu, nàng ta không ngừng viết thư cho hoàng huynh mình, năn nỉ sớm ngày được trở về Trung Nguyên.
Khi tin tức Thánh thượng có ý định nghị hòa cùng người Bắc mà Bạch Hầu truyền tới tai nàng ta, nàng ta lập tức mừng rỡ như điên, cảm thấy cơ hội đã đến cho nên vội khuyên Bắc Thiệu Vương vừa bố trí chi viện đặc sứ triều Ngụy, vừa phái thân tín liên hệ với Khả Hãn Đông Âm, cố gắng thúc đẩy cuộc đàm phán giữa triều Ngụy và Đông Âm.
Không ngờ khổ tâm thu xếp một hồi, cuối cùng tất cả biến thành hư không.
Ôn Dật Tài dùng kế giả vờ đầu hàng, đánh cho Đông Âm thua không còn mảnh giáp, thảm bại quay về. Còn những thần tử trước kia chủ trương nghị hòa cũng phải mang trên lưng tiếng xấu bán nước.
Đông Âm đại bại, người trước kia lén lút ủng hộ Đông Âm là Bắc Thiệu Vương đương nhiên sợ hãi, mười ngày trước, lúc ông ta ăn bánh hạch đào giòn mà công chúa Quan Dương mang tới, ai ngờ lại bị mắc nghẹn nhân hạch đào trong họng, không thở ra hơi, thế là nghẹn chết ở trong Vương trướng.
Theo tập tục ngày xưa, công chúa Quan Dương với tư cách là chính thê phải bị tuẫn táng, thiêu đốt thi thể trên củi lửa cùng với Bắc Thiệu Vương. Nhưng dù sao Quan Dương cũng là công chúa của Đại Ngụy, còn Bắc Thiệu lại muốn lấy lòng triều Ngụy, Thánh thượng thương nhớ muội muội ruột, vì vậy đã bảo Bạch Hầu đón công chúa mới góa chồng này về, dù sao hiện tại tai họa từ phía Bắc đã được trừ bỏ, không cần dùng công chúa triều Ngụy để lấy lòng đám man nhân nữa.
Vì lý do này, Quảng Tuấn Vương đã đón nàng ta, chuẩn bị quay lại kinh thành cùng Ngụy quân. Có điều, Nghiêu Mộ Dã cũng không muốn gặp công chúa Quan Dương cho lắm, hắn mượn cớ bị thương, không thích hợp bái kiến xa giá, cho nên chỉ sai Phó soái ra gặp công chúa, đợi bữa tiệc chúc mừng tối nay xong xuôi sẽ thu xếp để công chúa cách xa khỏi doanh trại chinh quan. Còn về Ngọc Châu, Thái úy phân phó khỏi cần nàng phải về chinh quan, đợi tới mai, hắn sẽ cùng nàng quay về trấn Ngọc Thạch.
Có điều trước khi Quan Dương công chúa xuất hiện ở quân danh đã đi tìm được Ngọc Châu đang dẫn theo Giác nhi đi tản bộ sau núi.
Tuy hoa thơm ở Bắc địa không sánh bằng Nam địa , nhưng cũng có nhiều điểm đặc biệt. Khi ở trấn Ngọc Thạch, Ngọc Châu cực kỳ thích tìm hoa cỏ trong những cánh đồng hoang, hoặc là những bông hoa tươi đẹp, hoặc là những loại hoa mang theo khí chất kỳ lạ, sau đó vẽ lại chúng để sau này dùng làm hoa văn và linh cảm để điêu khắc.
Hôm đó, Ngọc Châu cũng lén dành ra nửa ngày nhàn nhã đi chơi, đuổi hết thị vệ, chỉ dẫn theo Giác nhi cầm nghiên mực, còn Ngọc Châu cầm bút mảnh nhàn nhã tản bộ sau núi, tìm kiếm vài nhành cây ngọn cỏ mà nàng chưa từng thấy.
Dù sao xung quanh nơi này đều có lính gác đại Ngụy trông coi, an toàn không phải lo âu.
Nghe nói người mà Thái úy lựa chọn không phải quý nữ nhà thế gia nào, mà chỉ là một thợ thủ công con buôn điêu khắc ngọc thạch, hơn nữa còn là một nữ tử đã hòa li bị vứt bỏ một cách hợp pháp, cơn nghẹn chết người này còn lớn hơn cả lúc vị Vương kia bị nghẹn hột đào mà chết, công chúa mãi không thở nổi, nếu không cẩn thận quan sát, dạy dỗ cái nữ tử đã nắm được trái tim Thái úy này một trận, vậy thì nàng ta đúng là chết không nhắm mắt.
Thế là, nàng ta liền đi thẳng tới.
Thấy Quan Dương công chúa đi về phía mình, Ngọc Châu vội lôi kéo Giác nhi cùng quỳ rạp xuống đất thỉnh an. Công chúa lạnh lùng nhìn Ngọc Châu, rồi mở miệng nói, "Phong cảnh nơi này rất đẹp, chẳng biết Viên ŧıểυ thư có thể bồi Bổn cung đi về phía trước không?"
Ngọc Châu cau mày đáp, "Công chúa đã có nhã hứng, ta đương nhiên theo bồi. Nhưng một lát nữa là tới giờ cơm tối của quân doanh, Thái úy muốn cử hành yến tiệc chúc mừng, nếu về muộn thì không ổn cho lắm."
Cuộc nói chuyện trước đó ở bên dòng suối đã khiến Ngọc Châu nhận ra rằng công chúa không có ý tốt với mình. Nếu đi một mình với công chúa quá xa, nhỡ nàng ta có gây bất lợi thì nàng cũng không biết kêu ai, chẳng bằng uyển chuyển từ chối khéo, sớm quay lại quân doanh.
Công chúa thoáng cười lạnh, "Không hổ là người gả cho Thái úy, gan dạ hơn người. Đường đường là công chúa của Đại Ngụy cũng không coi vào đâu, cách cư xử thiếu lễ giáo cỡ này, là đức hạnh của phụ nữ Tây Bắc thô lỗ các người sao?"
Ngọc Châu ngoan ngoãn đáp, "Công chúa dạy phải, ta không thông thạo lễ tiết trong cung, lần này quay về ta phải học hỏi thật tốt. Nếu công chúa không còn chuyện gì nữa, Ngọc Châu xin cáo lui." Nói xong, Ngọc Châu xoay người rời đi.
Công chúa Quan Dương lạnh lùng quát, "Đứng lại cho ta, ai cho ngươi đi!"
Công chúa Quan Dương rảo bước đi tới trước mặt nàng, kiêu ngạo hất cằm, "Bổn cung còn nhớ ngày bé chơi đùa ở hoa viên trong cung, và trèo lên một cây đại thụ. Ở trên đó, ta chơi rất vui, không ngờ lại rơi từ trên cây xuống. Bổn cung còn tưởng ngã chết dưới tàng cây, may mà được Thái úy xông lên đỡ lấy. Bổn cung không tổn hại tí nào, nhưng cánh tay của Thái úy lại bị nứt xương, dưỡng rất lâu mới lành được. Từ đó về sau, bổn cung đã thầm thề rằng, không phải Nghiêu lang thì không gả! Có điều, Nghiêu lang đa tình, không thích dừng lại lâu bên cạnh một nữ tử, ta đành phải nhẫn nại...nhìn hắn chạy đi tìm mấy nữ tử phóng đãng, miễn là khi hắn chơi đủ có thể về bên cạnh bổn cung là được. Vì vậy ta cứ nhịn rồi lại nhịn...tình nghĩa giữa ta và Thái úy vốn đã thắm thiết, chuẩn bị tính tới chuyện hôn giá, chỉ vì tạm thời hiểu lầm mà không thể ở bên nhau, hôm nay bổn cung đã trở lại, thế mà lại bị một nữ tử thô bỉ như ngươi chui vào chiếm chỗ? Ngươi tự hỏi chính mình xem tài đức thế nào mà có thể làm thê tử của Nhị lang Nghiêu gia được hả?"
Mọi người thường nói phong thái của con cháu hoàng tộc kém thanh lịch hơn hẳn thế gia đại tộc, nữ tử hoàng thất sau khi gả vào thế gia cũng sẽ như Nghiêu thạch, bị mọi người chọn lựa thôi.
Hôm nay xem ra tin này quả nhiên không sai, nữ tử mà lại trắng trợn quát mắng gây hấn, kiêu căng cỡ này, dù có bị ném tới trấn nhỏ TÂy Bắc thì cũng chỉ là hạng quê mùa thô tục.
Trước đây lúc Ngọc Châu ở kinh thành cũng đã tận mắt chứng kiến muôn hình muôn vẻ về việc Thái úy thích người mới yêu người cũ, có Bạch ŧıểυ thư u buồn nho nhã, lặng lẽ nhớ mong, còn có cả Quan Nhã phu nhân luôn lộ liễu lớn mật để lộ dư vị phong lưu ...Nhưng hạng người cứ tức là mắng to như công chúa Quan Dương, tới bây giờ vẫn chưa có ai đụng hàng!
Ngọc Châu cho rằng dùng "Hoàn phì Yến sấu" không đủ để hình dung sự đa tình của Thái úy đại nhân, dùng "Thối cũng không chê" có lẽ chuẩn hơn.
Nếu đã không trả lời được vì sao Thái úy lại có khuynh hướng thích một nữ nhân Tây Bắc thô tục như mình, vậy Ngọc Châu chỉ muốn cách xa công chúa quả phụ này xa một chút, tránh quấy rầy tới sự thương nhớ của nàng ta.
Thế là Ngọc Châu xoay người định rời đi. Nhưng đúng lúc này, công chúa Quan Dương đột nhiên rút từ trong lồng ngực ra một thanh dao găm sắc bén, vung vẩy về phía gương mặt Ngọc Châu.
Hành động này của công chúa đúng là nằm ngoài dự đoán của bọn nha hoàn, Giác nhi sợ hãi thét lớn, muốn thay ŧıểυ thư ngăn lại một dao kia, nhưng không kịp nữa.
Ngọc Châu vẫn luôn đề phòng mọi chuyện đối với công chúa, khi nàng ta đột nhiên quơ dao, Ngọc Châu lập tức duỗi tay nắm lấy cổ tay công chúa Quan Dương.
Công chúa Quan Dương có vẻ cao hơn Ngọc Châu một chút, vả lại cơ thể nàng ta lộ ra vẻ đẫy đà, so với cơ thể nhỏ nhắn gầy gò của Ngọc Châu thì chắc khỏe hơn nhiều.
Chuyện đã vượt ra ngoài dự liệu của công chúa Quan Dương, nữ tử trông có vẻ nhỏ nhắn gầy gò, không tới mấy lạng cơ bắp này dường như tàn nhẫn khó tả, Ngọc Châu bóp lấy cổ tay công chúa khiến nàng ta đau đớn, giống như chỉ một khắc sau sẽ bị bót nứt, đau tới nỗi khiến nàng ta phải hét thảm thiết, tay run lên, dao găm rơi xuống đất.
Giác nhi chạy nhanh qua, vừa cầm dao găm, vừa cảnh giác nhìn công chúa và thị nữ đứng sau lưng nàng ta.
Bởi vì từ sáng sớm nay công chúa Quan Dương đã nổi lên sát khí muốn hủy dung tiện nhân này, cho nên nàng ta không mang theo nhiều nô bộc, chỉ dẫn một thị nữ thiếp thân đi cùng, nhưng ai mà ngờ một nữ tử yếu đuổi như Ngọc Châu lại "Giả heo ăn thịt hổ", cuối cùng đã khiến nàng ta ngồi phịch xuống đất dễ như trở bàn tay.
Ngọc Châu tự biết, dù công chúa có hành hung mình, nhưng nếu việc này xả ra ở trong cung, mình bóp tay đẩy ngã công chúa chính là tội phạm thượng, tình cảnh vừa chuyển biến tốt hơn, nhân lúc công chúa đang nức nở vì đau Ngọc Châu vội thu tay lại, rồi gọi Giác nhi cùng nhau chạy nhanh về quân doanh.
Bởi vì chạy quá gấp nên trâm cài đầu xô lệch tán loạn, chưa kịp vào trong quân doanh đã gặp Quảng Tuấn Vương lưng đeo cung tên bước ra ngoài.
Vừa rồi ở trong doanh trướng Quảng Tuấn Vương vừa vẽ một bức tranh "diều hâu đi săn", hiếm khi có tâm trạng muốn giương cung, thế là hắn bèn dẫn theo vài gia nô, tới nơi đồng cỏ rộng mênh mông săn vài con thỏ mập, thêm chút món ăn thôn quê cho buổi lễ mừng vào buổi tối.
Nhưng ai ngờ ở quân doanh lại bắt gặp một con "thỏ" gấp tới nỗi không biết chọn đường nào mà đi, đụng thẳng vào lòng mình.
Khoảnh khắc Ngọc Châu không cẩn thận đụng vào lòng Quảng Tuấn Vương, trong cái đầu tài hoa trời phú của Quảng Tuấn Vương chỉ hiện lên đúng hai chữ "thơm,mềm...."
Có điều sau một khắc, Quảng Tuấn Vương chưa kịp say sưa thì đã nhận ra bộ dạng chật vật hoảng sợ của hai người chủ tớ Ngọc Châu, hắn bèn mở miệng hỏi, "Sao...có chuyện gì thế? Vì sao Viên ŧıểυ thư lại sợ hãi vậy?"
Vì chạy nhanh nên lúc này mặt Giác nhi đỏ bừng, tim thì đập dồn dập, trông thấy Quảng Tuấn Vương, người ngày thường vẫn luôn đối xử với mình hiền hòa, nàng lập tức cất lời, "Vừa nãy ở phía sau sườn núi, Quan...công chúa Quan Dương muốn lấy dao găm đâm Lục cô nương nhà ta."
Từ xưa tới nay, Quảng Tuấn Vương đã biết chất nữ nhà mình luôn thích làm việc tùy ý, kiêu căng khó trị, nhưng hắn thật sự không ngờ nó lại dám có ý đồ hành hung vị hôn thê của Nghiêu Mộ Dã trong quân doanh!
Nhưng khi nhìn thấy thanh dao găm thái thịt sáng loáng của người phương Bắc đoang đưa trong tay Giác nhi khiến cho người ta phải sợ hãi, hắn khẩn trương hỏi, "Vậy Viên...Viên ŧıểυ thư không sao chứ?"
Lúc này Ngọc Châu đã về được tới quân doanh, theo lý hẳn không có gì đáng ngại, nàng dừng một lát để ổn định tâm trạng và hô hấp, "Cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là đụng phải công chúa..."
"Tiện nhân thô tục kia, ngươi đứng lại đó cho ta!" Đúng lúc này, công chúa Quan Dương cũng chạy tới phía sau, trên khuôn mặt quyến rũ của nàng ta ngập tràn sự đố kỵ vặn vẹo dọa người.
Vừa nhìn thấy nàng ta, Ngọc Châu xoay người vội vã chạy về phía quân trướng của Thái úy. Quảng Tuấn Vương dùng tay ngăn Quan Dương lại, hung dữ nói, "Ngươi điên à?"
Công chúa Quan Dương không nói gì, thấy trên lưng Quảng Tuấn Vương đeo cung tên, nàng ta thò tay muốn giật lấy để đi bắn chết nữ nhân thô lỗ Tây Bắc đang chạy trốn kia.
Quảng Tuấn Vương không nhịn nổi nữa, hắn giơ chân lên đá vào bắp chân công chúa Quan Dương.
Dù sao Quan Dương cũng chỉ là một nữ tử, làm sao chịu được uất ức khi bị đạp như vậy, nàng ta lập tức kêu một tiếng rồi ngã xuống, mặt đầy nước mắt nói, "Hoàng thúc, người cũng thiên vị tiện phụ kia! Chỉ là một người đàn bà đã hòa li vậy mà vừa rồi sau núi còn dám vô lễ với bổn cung! Bổn cung hôm nay muốn bắn chết nàng ta, chẳng lẽ Nghiêu Mộ Dã dám lấy mạng bổn cung sao!"
Lúc này, Quảng Tuấn Vương đã bị sự thâm độc của chất nữ chọc giận tới bốc khói, một Vương gia luôn đối nhân xử thế lễ độ như hắn nhất thời cũng phải sử dụng mấy từ ngữ thô lỗ chợ búa học được thuở thiếu thời, "Cung cái con mẹ nó nhà cung! Vì nữ tử này, Nghiêu Mộ Dã có thể tàn sát cả gần trăm dặm bè phái xung quanh Tây Bắc! Chém một người không biết trời cao đất rộng như ngươi, thì có gì khó khăn chứ?"