Nhưng trước mắt việc khiến Ngọc Châu phiền lòng không phải là mấy chuyện công việc.
Thái úy đại nhân cả đường chẳng nói năng gì mấy kia mới là khiến người ta chẳng biết làm sao để đùn đẩy.
Sáng sớm ngày ấy, thừa dịp nàng đang ngủ mơ màng, Thái úy đại nhân lại sinh long hoạt hổ mà quần quật hết cả sáng, thành thục như hai người chưa từng có cãi vã, đoạn tuyệt với nhau vậy.
Hắn không hề đề cập tới chuyện hủy bỏ hôn ước trước đây, cũng không cho nàng tự đi Tây Bắc.
Khi nàng thể hiện cực kỳ không muốn thì hắn cũng chỉ lạnh lùng nói: “Tổ mẫu, phụ mẫu rồi ca ca kia của nàng có người nào là đáng tin? Một mình đơn độc qua đó, thịt trên người nàng có đủ cho ăn không?” Câu hỏi này khiến Ngọc Châu phải mím chặt môi anh đào.
Có lẽ là nhìn thấy được vẻ bất đắc dĩ của Ngọc Châu, hắn dừng một chút rồi nói: “Đợi lúc chiến sự bớt gấp gáp, ta sẽ cùng nàng về bên đó, trấn Ngọc Thạch kia ở yên trong núi sâu, sẽ không tự chạy mất đâu!”
“Thế nhưng…” Ngọc Châu chần chừ một chút, cúi đầu lại nói: “Thật sự là ta không muốn mắc nợ Thái úy quá nhiều… Nghiêu gia hòa thuận, phu nhân hiền từ, nhưng thực sự là ta khong hợp để làm phu nhân thế gia, chỉ muốn làm một phụ nhân thôn dã, ngược lại không vướng không bận tự do hơn chút…”
Nếu là lúc trước Thái úy sẽ cho rằng tiểu phụ này là đang bị tự ti nên vậy, rất sợ bản thân không xứng với hắn.
Nhưng hiện tại hắn đã thực sự hiểu được rõ ràng là nàng không muốn gả cho mình.
Phụ nhân thôn dã? Là muốn nối lại duyên xưa với tên quỷ bệnh lao Vương Kính Đường kia hả? Nghĩ hay lắm!
Cảnh tượng trong rừng trúc kia không biết đã hiện lên trong đầu Nghiêu Mộ Dã bao nhiêu lần. Hiện nay Thái úy đại nhân trái lại không còn tức giận đến không chịu nổi như ban đầu nữa. Thế nhưng sau khi nghe mấy lời khước từ của nàng, ý lạnh trên người không thể tiêu tan. Hắn làm như không nghe thấy lời nàng, xoay người đi, chỉ lo dặn dò đám thuộc hạ của mình lập tức chuẩn bị xuất phát.
Tuy là người đi nhanh như một cơn gió, nhưng để lại đây 5 tên hộ vệ trông chừng an toàn cho tiểu viện này, cũng có ý trông coi Ngọc Châu không cho tùy ý rời đi.
Chinh quan phồn hoa khi xưa bởi vì chiến sự mà trở nên tiêu điều, thế nhưng đối với Ngọc Châu mà nói đây lại là chuyện tốt, yên tĩnh như được đặt mình trong chốn đào nguyên. Nàng bảo Giác nhi và hai lão bộc dọn dẹp sân sau, rồi lười nhác một ngày xem như thư giãn sau một ngày đường mệt nhọc. Thái úy đại nhân sau khi dàn xếp cho nàng vào trong viện xong thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Nghĩ đến hiện nay hắn là người đứng đầu ba quân, mỗi ngày có vô số quân vụ cần xử lý, bình thường sợ là khó có được thời gian rảnh rỗi. Cứ như vậy, ngược lại hai bên không ràng buộc.
Có điều sau khi lười nhác xong là bận bịu chuyện nghiêm túc. Ngọc phẩm mà hiện tại nàng đang điêu khắc có một chút rắc rối. Chủ nhân của nó là Thạch phu nhân, bà ta đặt một món đồ trang sức khảm phỉ thúy. Phỉ thúy chính là ‘vua của các loại ngọc’, một viên hình giọt nước, màu sắc thuần khiết, không cần bất kỳ tân trang gì đã đủ để các phu nhân kia không rời được mắt. Thế nhưng đối với Ngọc Châu thì nó lại cực kỳ có tính thử thách. Chỉ vì trước đây nàng chủ yếu là điêu khắc ngọc, mà phỉ thúy thì phải chú ý đến tài nghệ khảm nạm. Tuy rằng trước kia cũng có đọc qua nhưng thực sự không phải sở trường của Ngọc Châu. Mà hiện giờ Thạch phu nhân nói rõ là món trang sức này cần dùng vàng để làm đế khảm. Thợ kim hoàn được mời đến làm cho cửa hàng làm cái đế từ vàng nóng chảy khiến Thạch phu nhân không hài lòng lắm bởi vì phỉ thúy đã rớt khỏi đế khảm ngay trước mặt người đặt hàng. Kết quả tất nhiên là bị trả thẳng về, nói rõ nếu như không thể làm Thạch phu nhân hài lòng thì những khoản phí hao tổn nguyên liệu kia sẽ do cửa hàng của Ngọc Châu bỏ ra.
Nhưng Ngọc Châu biết rằng nếu muốn lên sàn đối đầu với cửa hàng mà Phạm Thanh Vân chống đỡ, chỉ có cách mở rộng ra việc kinh doanh của cửa hàng, việc khảm nạm ngọc thạch này không thể bỏ được!
Thế là việc còn lại chỉ có thể rơi vào trên người Ngọc Châu. Ngọc Châu làm con dâu ở Vương gia hai năm, đối với việc khảm nạm châu báu cũng mưa dầm thấm đất, coi như có chút tâm đắc. Chỉ nhìn nước ngọc cũng biết khối phỉ thúy Thạch gia đưa đến này quả thực là cực phẩm, chỉ là ánh màu xanh lục có hơi nhạt, không phù hợp với nữ nhân có độ tuổi như mấy người Thạch phu nhân, cần phải phí tâm thiết kế phối hợp thêm chút mới ổn. Mà cái đế đỡ bằng vàng trước kia thợ kim hoàn làm cho phỉ thúy có màu sắc ảm đạm, cho dù không rớt thì cũng có vẻ không đủ phú quý đại khí. Nhưng nếu không dùng vàng làm đế đỡ, nhất thời Ngọc Châu lại không nghĩ ra cái khác. Nàng quyết định đi ra ngoài nhìn một cái, mang chút vàng về rồi cân nhắc thêm.
Ngọc Châu và Giác nhi ra ngoài, tới trong thành, nhìn thấy một cửa hàng châu báu ở xa xa, đi tới gần mới phát hiện là cửa hàng của Vương gia, cũng là chinh nhánh Vương gia đặt ở nơi đây. Lúc này ván cửa đã đóng một nửa, thì ra gần đây ông chủ đến tính toán sổ sách nên nhiều ngày nay phải đóng cửa.
Ngọc Châu nhanh chóng đi tới, nghĩ tranh thủ cửa hàng còn chưa đóng cửa mua được chút vàng, không ngờ lại gặp ‘cố nhân’.
Ngọc Châu và Giác nhi vừa đi tới bên ngoài cửa hàng thì có một nam tử chừng hai mươi tuổi đi từ trong ra. Nam tử này mặc một bộ áo dài sĩ tử, đội mũ ô sa, tướng mạo coi như lịch sự, chỉ là đôi mắt đảo tới đảo lui kia toát lên vẻ không đàng hoàng, đúng là tiểu thúc Vương Vân Đình ở Vương gia của Ngọc Châu.
Vương Vân Đình bước ra khỏi cửa hàng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Ngọc Châu đang đâm đầu đi tới. Một cái liếc mắt lập tức liền đứng hình.
Từ khi bị nàng đâm bị thương đùi thì hắn chưa từng gặp lại phụ nhân này. Thế nhưng nghe nói sau khi bị Vương gia hưu ly thì trở về Tiêu gia, rồi lại phát sinh biến cố ở kinh thành, khiến Tiêu gia vứt bỏ, một người ở lại kinh thành.
Một phụ nhân bị chồng ruồng bỏ lẻ loi đơn độc sẽ là cảnh tượng ra sao? Vương Vân Đình ngẫm lại đều thấy hả giận, chẳng qua là lục bình trôi dạt, không nơi nương tựa mà tự mình phiêu dạt mà thôi! Còn không bằng lúc trước thuận theo hắn, diễn một đoạn giai thoại tẩu tử tiểu thúc triền miên, ruộng cạn gặp cam lộ, nước sữa hòa nhau, thân càng thêm thân thì có phải là thư thái sung sướng rồi không!
Nhưng ai có thể ngờ lại gặp được phụ nhân này ở thành Bắc, dung nhan chẳng hề tàn phai, dường như lại càng thêm vài phần xinh đẹp một cách tự nhiên. Thân hình thon thả quyến rũ, chính là bộ đồ thôn phụ kia làm người ta cảm thấy minh châu bị phủ bụi trần.