Có điều Quảng Tuấn Vương cũng không có tâm tư nghe Ngọc Châu giải thích tỉ mỉ nguyên do bên trong, lúc này hắn vội vã chạy ngược về tìm Bạch thiếu.
Sắc trời đã tối, phu xe lại không dám đốt đèn thu hút bọn Bắc Vực hung tàn, chỉ có thể đánh xe vòng vèo trở lại trong bóng đêm tăm tối. Chờ đến khi qua lưng núi thì thấy được xa xa có ánh đèn xe ngựa thấp thoáng, có vẻ như phía trước có không ít người đang đi tới.
Đầu tiên Quảng Tuấn Vương để Ngọc Châu tránh qua một bên, hắn cười ngựa mang theo vài người đi tới trước tra xét. Chỉ trong chốc lát đã nghe thấy giọng Quảng Tuấn Vương hô lớn ở phía trước: “Lục tiểu tư, mau tới đây đi. Phía trước không có vấn đề, là Bạch thiếu!”
Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, được Giác nhi nâng đỡ lên xe ngựa đi tới trước.
Bạch thiếu đang cau mày nghe Quảng Tuấn Vương kể về tình hình nguy hiểm của trạm dịch phía trước, nhìn thấy Ngọc Châu qua đây thì chân mày càng nhíu chặt hơn, nói: “Lục tiểu thư, cứ tưởng rằng tiểu thư đã đến trấn Ngọc Thạch rồi, sao lại còn đang ở trên đường đi thế này?”
Ngọc Châu cũng không thể nói bản thân cố ý lề mề kéo dài để tách hướng với hành trình của hắn, chỉ có thể nói xe ngựa của mình xóc nảy nên đi không nhanh.
Tuy rằng an toàn tụ họp nhưng phía trước hung hiểm, không thể tiếp tục đi tới. Bạch thiếu liền dẫn đoàn người đi vòng qua một thôn trang tá túc trong một khu nhà dân, ra hiệu cho thuộc hạ của mình mang địa đồ tới cẩn thận kiểm tra lại địa thế.
Cái thôn nhỏ này ở gần biên giới, bốn phía có thổ phỉ hoành hành, cho nên các nam tử tráng niên trong thôn tự tổ chức nhóm dân quân, mỗi đêm có người canh gác cố định, ở bên ngoài thôn có tường rào cao bảo vệ, nhất thời cũng rất an toàn.
Quảng Tuấn Vương xưa giờ vốn quen với thảnh thơi, vẫn luôn là Vương gia tắm mình trong phú quý, tối nay xem như đã tiêu hao hết cả chân khí bình yên, cần phải để cho đầu óc căng thẳng được thả lỏng nên sai tôi tớ đi nấu nước, tìm một thùng gỗ để chưng cất rượu trong thôn tửu trang này cọ rửa sạch sẽ, rót nước vào, hòa quyện với mùi rượu thoang thoảng, thoải mái ngâm mình một lúc.
Hưởng thụ tốt như thế cũng không thể một mình giấu đi độc hưởng, Quảng Tuấn Vương lại sai người tìm tới hai thùng nữa, một cái đưa tới phòng của Lục tiểu thư, một cái thì để cho Bạch thiếu. Thế nhưng nước nóng đã đổ đầy mà vẫn không thấy Bạch thiếu tiến đến ngâm mình. Ngay sau đó Quả Tuấn Vương quấn khăn vải lên rồi hô lên với Bạch thiếu đang ở ngoài phòng: “Bọn cường đạo quá đông, mỗi tên đều là kẻ liều mạng, chúng ta ở đây lâu dài cũng không phải cách, không bằng gửi chim bồ câu đưa tin cho Thái úy đại nhân, để hắn phái binh mã bảo hộ chúng ta. Còn ngơ ngác cái gì nữa? Viết thư rồi cùng ta đi ngâm nước nóng đi!”
Bạch thiếu lo nghĩ, vén rèm cửa lên đi vào, chần chờ nói: “Như vậy cũng tốt… Chỉ là ta sợ ngươi và Lục tiểu thư đồng hành suốt dọc đường, nếu để Thái úy biết được e là không tốt?”
Quảng Tuấn Vương nghĩ rốt cục đầu óc của mình không nhanh nhẹn bằng Bạch thiếu, lại không nghĩ tới cái chuyện này, cảm thấy sửng sốt nhưng rồi lại cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Ta và ngươi đều rõ ràng là tên tiểu tử Nghiêu nhị kia đã sớm phai lòng với Lục cô nương, bản vương chỉ là tuân theo tấm lòng đeo đuổi cái đẹp của mình mà thôi. Nghiêu nhị hắn không biết thương hương tiếc ngọc, làm tổn thương Lục tiểu thư, tất nhiên bản vương phải an ủi một chút… Có điều nếu như nàng ấy còn mang trên mình danh nghĩa vị hôn thê của Nghiêu nhị thì tất nhiên bản vương sẽ không khinh thường Lục tiểu thư. Đoạn đường này đi được đường đường chính chính, cho dù bị hắn biết thì cũng có làm sao?”
Bạch thiếu biết Quảng Tuấn Vương là một Vương gia ngay thẳng, nếu nói như vậy thì trên đường đi Tây Bắc, trai đơn gái chiếc nhất định không có những chuyện mập mờ bí ẩn gì. Thế là hắn thả lỏng cười cười, đi tới trước bàn kêu gã sai vặt lấy hộp đựng văn kiện ra, mài mực bắt đầu viết thư.
Trong thư nói rõ tình hình của Cầu Phân Nhánh, sau đó xin Thái úy nhanh chóng xuất binh tiếp viện.
Sau khi viết xong thư hắn liền sau người đưa bồ câu tới buộc chặt thư vào, chờ tới hừng đông sẽ thả đi đưa tin.
Thời gian còn lại đó là kiên trì chờ đợi. Bạch thiếu cũng cởi y sam rộng ra, tiến vào trong thùng rượu còn đang bốc hơi nóng, cẩn thận tẩy rửa đi bụi bặm trên người.
Khí nóng này hun đến khiến cho huyết mạch thông thuận, trong bụng khó tránh khỏi cảm thấy hơi đói. Trong mảng ăn uống, Quảng Tuấn Vương cũng là mắt nhìn sáu đường tai nghe tám phương, từ lúc vào thôn đã thấy có thôn phụ treo mấy khối thịt khô ướp trong sân, xem ra rất ngon.
Thế là vừa ngâm nước nóng vừa kêu đầy tớ đi mua về một tảng lớn, chuẩn bị nhấm nháp thử một chút hương vị đặc sản Tây Bắc. Thế nhưng đầu bếp đi theo lại là người Giang Nam, chưa từng thấy qua thịt khô béo ngậy được ướp đến vàng như thế của người phương Bắc, từ chối không biết xử lí ra sao.