Nghiêu phu nhân thở dài nói, "Chỉ là mẫu thân đột nhiên nhớ tới cho nên lấy quyển gia phả này ở từ đường về xem lại. Nhìn lại cả quãng đường, Nghiêu gia chúng ta tuy luôn thăng trầm, vài lần chìm nổi vẫn có thể đứng vững trong triều, trừ vài con cháu hăng hái tranh giành thì hầu như chúng ta chưa bao giờ để lỡ mất đại cục. Mẫu thân cảm thấy bây giờ con đang phải chịu trách nhiệm cho sinh tử mạch sống của cả gia tộc, con càng phải hành sự thận trọng, không được sai lầm và thiếu sót..."
Xưa nay Nghiêu Mộ Dã không hề thích mẫu thân quản lý mọi việc của mình, nhưng về mạch sống trong gia tộc thì hắn nguyện ý nghe lời mẫu thân.
Hắn lập tức hỏi, "Có gì không ổn mà khiến mẫu thân phải bất an thế?"
Nghiêu phu nhân thở một hơi dài, đầu móng tay được chăm sóc tinh xảo khẽ gãi trán thầm mưu tính, "Hai hôm nay ta cứ mãi suy nghĩ về một chuyện, gả muội muội con tới Bạch gia rốt rục là tốt hay xấu? Năm ấy Nghiêu gia và Viên gia tranh đấu lẫn nhau, dẫn tới việc nâng đỡ Bạch gia thượng vị, bây giờ Viên gia đã hoàn toàn thất bại, nhưng tình hình Bạch gia giờ lại quá vượt trội, làm cho ta không thể không lo âu..."
Nghiêu Mộ Dã nhướng mày cười nói, "Hiện tai Nghiêu Bạch hai nhà giao hảo là chuyện thế nhân đều biết, Bạch Thủy Lưu lại là tộc trưởng quyết định mọi chuyện nội bộ Bạch gia, hắn hành sự thận trọng, cũng xem như tuổi trẻ tài cao, nếu hắn còn không đủ sức làm vị hôn phu của Xu Đình, vậy thì khó mà lựa chọn được người nào khác rồi."
Nghiêu phu nhân tiếp lời, "Đúng vậy, quả thực hắn là một người tài giỏi tuấn tú, đáng tiếc... tỷ tỷ và mẫu thân của hắn tính tình lại khác hẳn. Cái gọi là “Chuyện trong cung, chuyện thiên hạ”, chính là ám chỉ những sự việc của phi tần trong cung có thể tác động tới toàn bộ căn cơ mạch sống của Đại Ngụy. Từ khi Bạch phi tiến cung tới nay vẫn luôn được Thánh thượng sủng ái, hạ sinh được một mụn nhi tử, nàng ta lại được tôn vinh vô hạn. Nhưng không hiểu sao từ lúc đó, có vài vị phi tử mang thai ba lần liên tiếp đều sảy thai ngoài ý muốn, ta thân là người ngoài cung, không thể nắm rõ thâm căn cố đế bên trong, nhưng lại không thể không suy nghĩ!"
Nghe vậy đủ để Nghiêu Mộ Dã hiểu được trong lòng mẫu thân vì sao lại sầu lo.
Tuy rằng hắn chủ trương xã tắc giang sơn nhưng suy cho cùng chỉ là một nam nhân, đôi khi không thể tỉ mỉ chuyện gia sự như các phụ nhân được. Bây giờ nghe mẫu thân nói xong, hắn cũng chậm rãi giác ngộ.
Từ đó suy tính ra, nhi tử của vị Bạch phi kia rất có thể sẽ lật đổ được thái tử, trở thành thái tử đời kế tiếp. Còn thanh thế của Bạch gia lại càng áp đảo Nghiêu gia.
Hiện nay, hoàng thất trong triều và thế gia vẫn duy trì thế cân bằng một cách ôn hòa và vi diệu. Một khi xuất hiện sự mất cân bằng cỡ này, kết quả tạo thành sẽ thế nào, không ai có thể đoán trước được.
Hơn nữa, nếu những điều mẫu thân suy đoán là thật, vậy vị Bạch phi kia quả thật có thể xem như là một nhân vật đáng chú ý!
Không phải chỉ ở trong mỗi hoàng thất, mánh khóe bẩn thịu đê hèn cỡ này của các phụ nhân trong các đại gia tộc ở đâu chẳng có. Nhớ năm đó phụ thân của hắn nạp thê thú thiếp nhiều không kể xiết, dơ bẩn, chướng khí của phủ trạch quả thật không dám nhớ lại, may mà mẫu thân hắn khôn ngoan cường thế, tự mình biết cách bảo vệ con cái chu toàn, sau khi phụ thân qua đời, những thiếp thất kia bị bà đưa ra khỏi Nghiêu phủ một cách quang minh chính đại, để cho các nàng tới canh giữ gia trạch cũ của Nghiêu gia, không lộ chút dấu vết.
Hồi ức ngày bé không thể xóa bỏ, đây cũng là lý do vì sao Nghiêu Mộ Dã chán ghét việc thú thê, tụ tập một đống nữ tử dung tục vậy lại nội đấu, chỉ nghĩ tới đã thấy phiền chán không thôi!!
Nghiêu Mộ Dã không khỏi cau mày, suy nghĩ rồi nói,"Nếu mẫu thân hối hận vì đã gả Xu Đình cho vị Bạch nhị thiếu kia, vậy mẫu thân nghĩ nên gả cho ai?"
Nghiêu phu nhân hít một hơi thật sâu, từ tốn trả lời," Nghiêu gia chúng ta trước giờ luôn thanh cao, khinh thường việc kết thông gia với hoàng thất. Có điều trải qua thăng trầm, mạch sống thế gia đã an ổn, có những điều càng quan trọng hơn cả sự thanh cao… Nghiêu gia chúng ta cũng nên có một vị phi tử rồi..."
"Không được!" Nghiêu Mộ Dã lập tức cự tuyệt, "Để cho Xu Đình tiến cung? Khác nào hại chết nó!"
Nghiêu phu nhân không tỏ thái độ gì, cũng không cường thế tranh cãi cùng nhi tử, bà chỉ nói, "Chuyện này cần bàn lại, nhưng hôn sự giữa Xu Đình và Bạch nhị thiếu nếu trì hoãn được thì không còn gì tốt hơn, có điều....sau này đừng để nó và Bạch gia ŧıểυ thư cùng với Bạch phu nhân qua lại thân thiết nữa… hạ cờ sai một nước đủ để khiến người ta đau đầu, cứ quan sát kỹ rồi nói tiếp..."
Lúc Nghiêu Mộ Dã từ phòng mẫu thân bước ra, đôi mày nhíu chặt vẫn chưa thả lỏng. Hắn hiểu rất rõ mẫu thân, trông thì có vẻ thuận thuận hòa hòa, cực kỳ đoan trang tao nhã, nhưng một khi chủ ý đã định, sẽ không dễ dàng thay đổi, bà không quan tâm tới bản thân, nhưng đối với con cái lại kiểm soát quá mức nghiêm khắc. Nếu mẫu thân đã có ý muốn để Nghiêu Xu Đình tiến cung thì sao có thể để lại dấu vết giải trừ hôn ước với Bạch gia được, có lẽ chuyện này cũng không mấy khó khăn..."
Nghiêu Mộ Dã bước trong đình viện, cảnh sắc trang nhã mê người, nhưng trong lòng hắn càng lúc càng thấy phiền loạn. Bất tri bất giác hắn đã đi tới đình viện của Ngọc Châu.
Nghiêu Mộ Dã chậm rãi dừng bước, không nhịn được nhìn thẳng vào bên trong.
Lúc này Ngọc Châu đã thay y sam, có lẽ đêm qua hắn giày vò nàng quá mệt mỏi cho nên hiếm khi thấy nàng không miệt mài tập trung vùi đầu trên bàn. Mà là kéo lê đôi giày vải thêu hoa, mặc một chiếc váy rộng ở nhà, ngồi dưới giàn nho trêu chọc mèo con Bánh quai chèo.
Nàng vừa tắm xong nên mái tóc dài vẫn còn chưa khô hẳn, thả buông lơi sau lưng, khuôn mặt hơi ửng đỏ, giống như hôm qua khi tình nồng say đắm, vẻ quyến rũ chợt bị lộ ra qua khe hở của màn che.
Nàng ôm mèo con vào trong lòng, đầu ngón tay thon dài khẽ gãi lớp lông lượt mà ở dưới cằm nó, mèo con có vẻ sảng khoái khi được hầu hạ, mắt nhỏ im lim dim quan sát, bộ dạng như muốn được chủ nhân gãi ngứa cho tới tận thiên hoang địa lão.
Thái úy đứng nhìn một lát, rồi chậm rãi thong thả bước vào. Ngọc Châu ngước lên nhìn thấy Thái úy, đang định đứng dậy hành lễ thì hắn đã sải bước qua, xách cổ mèo con nhấc lên đặt lên giàn nho, mặc nó cào loạn móng vuốt giữa những tua dây, vừa kêu meo meo meo, vừa túm lấy dây nho đong đưa tựa như đang chơi xích đu.
Còn Nghiêu Mộ Dã thì vén vạt áo, đặt mông ngồi xuống cạnh Ngọc Châu, rồi tự lấy đùi ngọc của giai nhân làm gối đầu, nằm gối đầu lên đó, Ngọc Châu hơi tức cười, không hiểu tại sao đột nhiên Thái úy làm vậy, lại thấy Thái úy từ từ nhắm hai mắt, nói: "Xoa xoa thái dương cho ta."
Lúc này trời đã sẩm tối, gia nô trong phủ trạch đã quay về chỗ ở, Ngọc Châu không muốn làm cho người khác chú ý, lặng lẽ giơ tay lên chà xát, gỡ lông mèo ra khỏi đầu ngón tay, ngón tay thon dài thay thế Thái úy đại nhân xoa bóp tĩnh mạch. Xoa bóp được một lúc, Thái úy đại nhân mới phát hiện ra đầu ngón tay của nàng đúng là kỳ diệu, chẳng trách mèo con vừa rồi cứ nằm im không nhúc nhích. Bàn tay nàng quen cầm đao khắc, lực đa͙σ có thừa, nhưng nàng cứ chần chừ không dám xoa mạnh, chỉ khẽ ấn vài cái, kinh mạch tựa như đang hoạt động, cái trán hắn bớt đi không ít mệt mỏi. Ngẫm nghĩ một lát, hắn nhớ nàng cũng từng dùng bàn tay này xoa nắn nơi ấy của mình, cảm giác cực kỳ sảng khoái khiến hắn không nhịn được, thở dài nói, "Đúng là một đôi tay kỳ diệu thảo nào dễ chịu cả trên lẫn dưới!"
Ngọc Châu kiên nhẫn xoa bóp đầu cho Thái úy, nhưng xoa bóp vân vê một hồi mà vẫn không thấy hắn có ý định đứng dậy, nàng buộc phải thấp giọng hỏi, "Thái úy, sắc trời đã tối rồi, ngài cũng phải về nghỉ ngơi chứ?"
Thái úy khịt mũi, uể oải nói, "Đầu gối của ŧıểυ thư quá ấm áp, hơn hẳn tất cả các gối ngọc trên thế gian khiến người ta khó mà xa rời, làm sao ta có thể thức dậy nổi đây?"
Ngọc Châu khẽ nói, "Nhưng nô gia đói bụng, nếu không ăn chút cơm canh thì chỉ sợ không còn sức lực, đói đến gầy đi đôi “ gối ngọc”, không thể giúp Thái úy an nhàn nữa đâu."
Nghiêu Mộ Dã nhếch miệng cười, hắn cảm thấy ŧıểυ nữ nhân này càng lúc càng nhanh mồm nhanh miệng, đây là đang oán trách hắn không cho nàng ăn cơm no sao? Thế là hắn cười, cất lời, "Đã như vậy, đương nhiên phải cho nàng ăn uống no nê chút" Nói xong, hắn xoay người ngồi dậy, kêu Giác nhi mang chén đũa lên, tối nay hắn sẽ ăn cùng Ngọc Châu.
Bởi vì không biết Thái úy muốn ở lại ăn cơm, đồ ăn đều là khẩu vị yêu thích của Ngọc Châu, là món nhẹ hồi ở Tây Bắc nàng thường thích ăn.
Món chính là một nồi đất nhỏ súp ngật đáp*, so với cách nấu đơn giản ở nhà dân thì đầu bếp trong Nghiêu phủ đương nhiên chú tâm phối hợp nguyên liệu hơn, nấm hương xắt nhỏ, bỏ thêm tôm nõn và thịt sò, ninh xương lấy nước, hơn nữa còn dùng nước lạnh để làm cho bột mì tạo thành mảnh nổi lên mặt nước, rắc chút dầu vừng, dấm và ít hành lá thái nhỏ, trông có vẻ bình thường, nhưng vừa ăn vào, mùi vị tươi ngon lan tỏa khắp miệng.
*Súp ngật đáp: là một món súp giản dị ở miền bắc Trung Quốc, thành phần chính là bột mì, nấu với nước dùng xương hoặc cá, phối thêm cà chua, trứng, hoặc một số nguyên liệu khác.
Bởi vì có thêm trứng gà nên những mảnh bột nổi trên mặt càng thêm dai, kết hợp với hai ba loại dưa cải ngon miệng, khiến vị Thái úy chỉ quen ăn sơn hào hải vị, nay thấy ngon miệng lạ thường.
Ban đầu, Nghiêu Mộ Dã bị thu hút bởi dung mạo của ŧıểυ phụ này, nhưng càng ở chung hắn lại càng nhận ra tính cách thú vị của Ngọc Châu, sự tự do tự tại này cũng là thế gian khó cầu. Cho nên trước mặt nàng, dù chỉ ăn những món ăn nhẹ tầm thường, vẫn mang theo mấy phần thơm ngon khác thường.
Trong số những nữ tử hắn từng tiếp xúc trong cuộc đời, không thiếu kẻ am hiểu lòng người, nhưng không một ai giống Châu Ngọc khiến cho hắn phải thật lòng trân trọng.
Ăn xong, Thái úy vẫn vô lại không chịu đi. Thấy Ngọc Châu định đuổi mình, hắn kéo cổ nàng lại, lên tiếng, "Nghe nói hôm nay mẫu thân đã nói chuyện với nàng, ngay cả nữ chủ nhân trong phủ cũng đã không quản tới, nàng đã quen giả vờ làm một ŧıểυ phụ nhân, giờ lại sợ người ta khoa môi múa mép ư? Trừ trên giường của ta và trên sạp của nàng, thì những nơi khác đêm nay nàng đừng hòng nghĩ tới"
Bị hắn náo loạn, đêm nay Ngọc Châu lại không có cách nào đi mài ngọc nữa, cái con "Mèo to" răng sắc móng nhọn này nàng dỗ không được, đuổi không đi, cuối cùng còn bị hắn quấy cho tới tận bên trong màn che.
Từ trước tới nay, Ngọc Châu vẫn luôn thiếu hụt sự dạy dỗ về chuyện nam nữ, tất thảy đều do tự nàng tìm tòi nghe ngóng. Tư vị thế nào nàng khó mà so sánh, nhưng nɠɵạı trừ cảm giác đau đớn khó chịu ban đầu ra, về sau làm thêm vài lần nàng dần có cảm giác hứng thú, ít nhất bệnh mất ngủ vào đêm khuya của nàng, sau khi vận động trên giường nóng lên mồ hôi nhễ nhại đã không thuốc mà khỏi, có thể ngủ một giấc tới sáng cũng được.
Sáng hôm sau, Thái úy đã mất dạng từ bao giờ, chỉ là Ngọc Châu vừa giơ tay lên thì chợt nhận ra có một đóa hoa thược dược mới hái gài trên tóc mai nàng, trên đóa hoa vẫn còn vương sương sớm.
Nghe Giác nhi nói nàng mới biết, đóa hoa này là do Thái úy hái rồi gài lên tóc mai nàng nhân lúc nàng còn đang say ngủ.
Đóa hoa còn tươi mơn mởn đang thì khoe sắc thắm, nụ hoa mới nở được hơn nửa thì đã bị người ta ngắt xuống nhằm lưu lại khoảnh khắc kiều diễm ngắn ngủi này, nhưng không biết có thể duy trì được bao lâu, nàng khẽ thở dài rồi gỡ hoa xuống, mặc cho giọt sương mát lạnh rơi lên đôi má.
Sau khi rời giường, Ngọc Châu quyết định hôm nay không thể lười biếng nữa, vì vậy nàng cầm theo đủ công cụ quyết định tìm tới Trịnh tiên sinh xin chỉ giáo đôi lời.
Vừa mới ra tới đầu hẻm nàng đã trông thấy Quảng Tuấn Vương đứng trước xe ngựa vẫy tay với mình.