Ngọc Châu rất hiếm khi trừng mắt sắc bén như vậy, thế nên Giác nhi lập tức sợ tới mức im lặng không dám nhiều lời thêm nữa.
Thế nhưng đợi một hồi vẫn không thấy Tiêu Phi nương nương tới gặp, nhất thời Giác nhi có chút tức cười, chả lẽ Nhị cô nương cũng chờ nhận hồng bao mới tới gặp Lục cô nương à?
Ước chừng qua một canh giờ, Tiêu Phi nương nương mới đi bộ về từ phía ngự hoa viên. Ngọc Châu khom người hành lễ nghênh đó, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn lại bị khiếp sợ.
Hôm qua khi nhìn thấy Nhị tỷ vẫn còn là tiên hoa kiều diễm rực rỡ nên núi hoa, thế nhưng hôm này trên khuôn mặt lại hiện nét tiều tụy khó che giấu, đi đường cũng hơi tập tễnh, gần giống với dáng vẻ đã phải đi bộ thật lâu dưới trời nắng khắc nghiệt.
Ngọc Châu thầm kinh sợ, đang muốn mở miệng hỏi han Tiêu phi có chỗ nào không khỏe, Tiêu phi lại mỉm cười nói: "Thánh thượng mệnh cho ta tới hầu hạ trước thánh giá, tuy trong lòng nhớ là muội đến nhưng nhất thời không thể rời đi. Chờ lâu rồi phải không?"
Ngọc Châu thấy Tiêu Phi không muốn nhiều lời, cũng chỉ có chút lo âu nhìn tỷ ấy, sau đó nói: "Chỉ mới một lát thôi, ngự hoa viên trong cung nương nương có cảnh sắc làm say lòng người, nhìn đến mê mẩn nên cũng không thấy nhàm chán."
Đợi sau khi Tiêu phi nương nương rửa mặt chải đầu, thay y phục xong, liền gọi một mình Ngọc Châu đi vào phòng trong cùng nàng ta trò chuyện.
Nơi đây không có người ngoài, cuối cùng Tiêu Phi đã có thể nói thoải mái, kéo tay nàng khẽ hỏi: "Thời gian gặp nhau của hai tỷ muội ta rất ngắn, có gì thì nói thoải mái. Ta chỉ hỏi muội, muội vào Nghiêu phủ có phải là ý của Nghiêu Thái úy không?"
Ngọc Châu không muốn chuyện của mình làm phiền lòng Nhị tỷ, chỉ cười thản nhiên nói: "Nhị tỷ không cần lo lắng cho muội. Hiện giờ muội là hạ đường phụ rồi, vốn đã không có cái danh tiết gì đáng nói. Hơn nữa muội có ý định hành nghề chạm khắc ngọc, khó có thể không ra ngoài phố như các phụ nhân khác. Với lại Thái úy đâu phải ác bá ở thôn quê, người hầu Nghiêu gia cũng lịch sự nhã nhặn hơn nơi khác nhiều, Nhị tỷ có gì phải lo lắng?"
Lời này nếu nới trước khi Tiêu phi vào cung thì có lẽ nàng ta còn tin mấy phần. Nhưng sau khi Tiêu phi ngâm mình trong nơi thâm cung này mấy năm trời, làm sao không cảm nhận được lòng người thâm sâu khó lường chứ? Nàng ta là một phi tử được sắc phong mà thỉnh thoảng có cảm giác mỗi bước đi đều là gian nan nối tiếp, huống chị vị Lục muội yếu ớt dịu dàng này của nàng ta, không danh không phận bị giữ ở Nghiêu phủ kia... Mà Nghiêu Thái úy kia còn nổi tiếng là tình lang một đêm trong kinh thành, bao nhiêu năm qua vẫn chưa thấy hắn kiềm chế lại tính phóng đãng...
Sau khi xác định đây là một đoạn nghiệt duyên chẳng có tương lai, dường như Tiêu Phi lại nghĩ tới cái gì, hơi hơi cười khổ: "Lúc trước khi vào cung ta đã biết kiếp này của ta đã chẳng còn hi vọng gì, chỉ mong muội có được một mối nhân duyên tốt. Nhưng vì sao người muội gặp được cũng đều không phải là đấng phu quân... Rốt cuộc là Tiêu gia có lỗi với muội..."
Tiêu Phi nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng mỗi một câu Ngọc Châu đều nghe hiểu. Một câu cảm khái "đều không phải là đấng phu quân" kia của nàng ấy ước chừng là chỉ Ôn Tật Tài?
Năm đó trước khi Nhị tỷ vào cung đã từng có một đoạn tình cảm với Ôn Tướng quân kia. Khi đó nàng một lòng nghiên cứu chạm khắc ngọc, hơn nữa tuổi nhỏ, tất nhiên là không hiểu được lý do mỗi lần nhắc đến Ôn Tướng quân trên mặt Nhị tỷ đều vô thức hiện lên ý cười. Bây giờ nghĩ lại, đó là Nhị tỷ đã động lòng.
Đáng tiếc lúc ấy quan phủ lại phái người đến thông tri với Tiêu gia, nói rằng bức họa của Nhị tỷ lúc trước đưa lên đã có hồi âm, Nhị tỷ đã được tuyển làm tú nữ. Nhưng khi đó Nhị tỷ đã rễ tình đâm sâu, tất nhiên là không đồng ý vào cung.
Cuối cùng là tổ mẫu dùng một chiếc xe nhỏ, sai người lén chở nàng ấy tới trấn Thủy ở ngoại thành, để nàng ấy chính mắt nhìn thấy Ôn Tật Tài hẹn hò trước cửa với một phụ nhân mới thành quả phụ, hai người cùng cầm tay nhau đi vào trong chuẩn bị trầm luân một đêm, Nhị tỷ vừa thấy cảnh này, cả người đều thất hồn lạc phách. Nàng vẫn nhớ rõ khi đó Nhị tỷ luôn luôn điềm đạm ít nói lại cứ thế khóc nức nở một đêm. Qua hai ngày sau, ngược lại Nhị tỷ trở nên bình tĩnh hơn, thậm chí chủ động nói với tổ mẫu là đồng ý tiến cung.
Tiêu phi vẫn luôn biết đam mê của Lục muội nhà mình, nghĩ là nàng lại bắt đầu say mê, cười khổ tháo vòng ngọc ra đưa cho nàng, nói: "Đây là Hoàng Hậu ban thưởng. Nghe nói nó được điêu khắc từ ôn ngọc của Nam Vực, chế tác thật tinh xảo, lại tự mang theo mùi hương, có hiệu quả an thần. Hoàng hậu thương xót cho thân thể yếu ớt của tỷ, nên ban thưởng vòng này cho ta an thần."
Khi Ngọc Châu nghe nói vòng ngọc này do Hoàng hậu ban tặng thì mày ngọc nhíu chặt, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, giơ vòng tay lên, nương theo ánh nắng nhìn kĩ những hoa văn rõ ràng trên vòng ngọc kia.
Nhưng điều làm Ngọc Châu kinh ngạc chính là hoa văn trên vòng tay ngọc này cực kỳ giống với một loại vòng dược được nói tới trong quyển ngọc kiện bản đơn lẻ** mà nàng từng đọc qua. Vòng dược kia được chọn lựa kỹ càng từ ngọc thô Nam Vực, sau khi điêu khắc mài giũa thành vòng ngọc xong, lại tiếp tục dựa theo đường vân tự nhiên trên vòng ngọc mà tiếng hành mở rộng, khắc ra những lỗ nhỏ li ti, bên trong dùng cất giữ thuốc bột.
Khi đeo loại vòng ngọc này, nhiệt độ cơ thể của người đeo thuốc sẽ từ từ làm cho thuốc bột kia tan ra rồi chậm rãi chảy ra khỏi các lỗ li ti ấy. Hiệu quả ôn bổ của nó còn tốt hơn rất nhiều so với ngọc ngâm nước thuốc. Bởi vì điêu khắc ra những lỗ li ti quá giống với đường vân tự nhiên của ngọc thô, cực kì tinh xảo nên không phải người trong nghề thì chẳng thể nhìn ra đâu là đường vân tự nhiên đâu là đường vân do người tạo nên. Vì thế mà giá của nó cũng rất xa xỉ, không phải quan lớn, hậu duệ quý tộc thì căn bản không đặt mua nổi. Chỉ là thủ pháp điêu khắc này đã dần dần thất truyền, mấy năm gần đây không còn nghe được có vị thợ thủ công nào biết làm loại vòng dược này.
Nhưng quan trọng nhất là trong bản đơn lẻ kia nhấn mạnh, vòng dược này đa số không được dùng để ôn bổ thân thể mà ngược lại bị dùng như vật hại người. Đơn giản là giấu thuốc ở nơi này sẽ không dễ bị phát hiện, bởi vậy mà rất nhiều người đeo vòng dần dần trúng độc...
Mà hiện giờ cái vòng ngọc này của Nhị tỷ nhìn sơ qua cũng chẳng hề thấy chút bột phấn khả nghi gì, nhưng trái lại khi đặt dưới ánh sáng, vòng ngọc trong suốt có nhiều điểm li ti, có thể thấy được thuốc bột đã hoàn toàn thẩm thấu hết vào bên trong ngọc...
Ngọc Châu trầm mặc một hồi, hỏi: "Vòng tay này thật là đặc biệt, Nhị tỷ có biết chiếc vòng ngọc này do tay nghề của người nào chạm khắc không?"
Tiêu phi nương nương cười nói: "Tinh xảo như vậy, ngoài kỳ tài chạm ngọc đương thời Phạm Thanh Vân - Phạm đại nhân ra thì còn có thể là ai? Phải biết là hiện giờ Phạm đại nhân chẳng mấy khi chạm khắc ngọc nữa, nên tác phẩm ngọc của hắn đều có giá trị liên thành. Nếu không phải được Hoàng hậu ban thưởng thì có lẽ ta chẳng thể có duyên với vật quý này đâu!"
Ngọc Châu nghe được tên Phạm Thanh Vân thì trong lòng dâng lên cảm giác kinh sợ và tức giận đan xen. Kinh sợ vì vốn tưởng rằng hắn là một đồ đệ mua danh chuộc tiếng, thế nhưng thật ra lại có đủ bản lĩnh để khiến người ta tin phục, có thể điêu khắc được vòng dược với kỹ thuật chạm rỗng phức tạp đã thất truyền từ lâu này.
Mà giận chính là vì trong lòng người này chỉ có công danh và lợi lộc, làm sao có thể thực sự làm ra loại tà vật này chỉ để chứa thuốc tốt ôn bổ cho Nhị tỷ được đây?
Nghĩ như vậy, Ngọc Châu đặt vòng ngọc lại trên bàn, ngửi ngửi mùi hương như có như không ở đầu ngón tay mình, nói: "Từ ngày đeo vòng ngọc này thân thể của Nhị tỷ như thế nào?"
Tiêu phi cười khổ: "Khi bé ta còn cười muội ốm yếu, hiện giờ mới biết rời xa khí hậu Tây Bắc thì xương cốt ta cũng ngày càng lụn bại... Những thứ khác còn ổn, chỉ là thực có lỗi với Hoàng thượng, liên tiếp hai lần mang thai đều không giữ được, long thai kia đến hai tháng đều tự chết non..."
Nghe thế, trong lòng Ngọc Châu đã thông suốt.
Lời phụ thân căn dặn trước lúc lâm chung năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai nàng: Tránh xa vương hầu, càng không thể nhúng tay vào thị phi trong cung. Đó là con đường tăm tối phía trước vực sâu, sa chân một bước thì có thể thất bại đến tan xương nát thịt.
Phía sau cái vòng ngọc nho nhỏ này dính dáng tới bao nhiêu xung đột thiệt hơn của các thế lực, Ngọc Châu khó có thể đoán trước được.
Nhưng trực giác nói cho nàng biết rằng đây chính là cơ hội tốt để lật đổ Phạm Thanh Vân, khiến hắn ta mất sạch thanh danh. Cho dù phải lấy thân mạo hiểm thì vẫn đáng để thử một lần-- Huống chi, trong này còn liên lụy đến tính mạng của Nhị tỷ!
Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu lên nói rất nhỏ: "Cái vòng tay này không thể đeo, Nhị tỷ... có lẽ tỷ sảy thai không phải do thân thể ốm yếu đâu."