Sau khi đánh giá Nghiêu Mộ Dã xong, Quảng Tuấn Vương duỗi tay ôm quyền, vương gia luôn luôn không thấy đứng đắn, hôm nay lại có được sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy, trịnh trọng vấn an bạn cũ.
Đương nhiên Nghiêu Mộ Dã có thể nhìn ra ý tứ trong thần sắc của hắn ta, nhưng cũng chỉ duỗi tay tỏ ý: "Mời Vương gia ngồi."
Quảng Tuấn Vương ngồi xuống xong liền đánh giá đơn giản căn phòng này, không nhịn được cảm khái: "Đang ở Lô Châu, phòng đương nhiên không phải dùng gấm vóc làm mới, nhưng trong mũi đều quanh quẩn mùi đàn hương, không hề cảm nhận được một chút không khí khẩn trương của chiến sự, ngược lại đến chỗ này của huynh mới có chút tỉnh ra..... Kính Đường, huynh không thể mặc kệ vạn dặm non sông Đại Ngụy được!"
Sắc mặt Nghiêu Mộ Dã lãnh đạm, nói: "Mối họa đến kinh thành kia, lúc trước là dùng để đối phó ta. Bạch Sùng của thủy doanh Giang Tây đã giết oan vô số trung thần, bọn họ đều là tướng sĩ trung trinh sống sót đi ra từ chiến trường cửu tử nhất sinh, cuối cùng lại chết dưới đao của người trong nhà, ta không muốn chết, ta không thể quản, có muốn cũng không quản được, Quảng Tuấn Vương, huynh là một người nhàn rỗi, không nên bước vào cũng nước đục này."
Quảng Tuấn Vương cười cười bất đắc dĩ, ngồi lì trên ghế, cổ hơi ngửa lên, nhìn trời: "Sao bổn vương lại không muốn thanh nhàn đây, nhưng cuối cùng vẫn là huyết mạch Dương gia, hiện nay quốc nạn lâm đầu, sao có thể coi như chuyện không liên quan đến mình mà tránh thật xa đây? Nghiêu Nhị, huynh cũng không phải người như vậy, nói đi, làm sao mới chấp nhận xuất thuyền cứu viện?"
Nghiêu Mộ Dã đã sớm nghĩ kĩ rồi, mở miệng nói: "Muốn ta xuất thuyền cứu viện cũng được thôi, nhưng việc đầu tiên là phải bắt Bạch Sùng đi tế cờ, tế những vong hồn anh liệt, việc thứ hai, đưa mẫu thân và cả nhà huynh trưởng của ta đến Bắc Vực. Việc thứ ba..... đưa cả tên Phạm Thanh Vân kia đến đây!"
Mày Quảng Tuấn Vương nhăn lại: "Tuy ta không biết vì sao huynh muốn tên Phạm Thanh Vân kia, nhưng việc này cũng coi như dễ làm, còn hai việc kia..... Nghiêu Nhị, chỉ sợ Hoàng thượng không đồng ý!"
Bạch Sùng kia chính là thúc phụ của Bạch Thủy Lưu, huyết mạch thế gia chính tông, nếu cứ nhẹ nhàng bâng quơ liền giết, chẳng phải là đang hung hăng vả mặt Bạch Hầu sao?
Đến cả Quảng Tuấn Vương cũng biết, mẫu thân và huynh trưởng chính là biện pháp cuối cùng mà Hoàng đế có thể dùng để ghìm lại dây cương của con ngựa hoang Nghiêu Mộ Dã, sao có thể buông ra dễ dàng?
Nghe Quảng Tuấn Vương nói xong, mày Nghiêu Mộ Dã cũng chưa nhăn, nói: "Thánh thượng và Bạch Thủy Lưu đều tự nhận là hiểu rõ ta, nhưng người mà bọn họ hiểu lại chỉ là Nghiêu Nhị khinh cuồng khi còn nhỏ tuổi, giống như ta hiểu bọn họ vậy. Ngưởi mà vạn sự đều lấy giang sơn làm trọng trong lòng Hoàng thượng kia cũng đã sớm không còn, ba việc này, không đáp ứng việc nào trong đó thì ta đều sẽ không xuất thuyền viện binh. Báo với Hoàng thượng, đến khi kinh thành bị công phá, không quá mười ngày, Lô Châu ắt sẽ gặp nguy cơ."
Sau khi tiễn Quảng Tuấn Vương rời đi, Nghiêu Mộ Dã trầm mặc một hồi. Hắn ra ba điều kiện, nhìn như hà khắc, thật ra bất kì việc nào đều không coi là khiến Hoàng đế khó xử, đợi sau khi hắn ta cân nhắc lợi hại xong là có thể đáp ứng.
Lúc trước, hắn đưa Thục Tuệ Phu nhân đi cũng là âm thầm tỏ ý lấy đứa bé của nàng đổi lấy mẫu thân và huynh trưởng của hắn với Hoàng đế.
Nhưng nếu làm vậy thật, ŧıểυ phụ kia nhất định sẽ trở mặt với hắn. Sau khi đợi được đến cơ hội hiếm có này, hắn một bên lệnh cho Uất Trì lão Tướng quân dụ địch đi, dẫn chủ lực của giặc biển ra khỏi thủy vực, còn những cái khác thì chuẩn bị cẩn thận thượng lượng một phen với Hoàng đế.
Tuy Hoàng đế có không cam lòng, nhưng so với lòng muốn giữ lại vương tọa của hắn ta, ba điều kiện mà hắn đề ra này thật sự không tính là gì!
Chỉ khi mẫu thân và huynh trưởng bình an, hắn mới rảnh tay rảnh chân mà làm một trận lớn!
Quảng Tuấn Vương rất nhanh đã trở về phục mệnh, nhưng hắn vẫn luôn không quên ước nguyện ban đầu khi đến đây. Tuy rằng không thể tận mắt trông thấy phương dung của tiên tử trong mộng, nhưng hắn đã nhờ người đưa tất cả những bức tranh tương tư đến trước mặt Ngọc Châu rồi.
Nghiêu Xu Đình cùng xem tranh với tẩu tẩu, chỉ cảm thấy thế mà Quảng Tuấn Vương cũng dám vẽ, còn vẽ ra một bức "Bát Tiên Quá Hải đồ" (tám vị tiên vượt biển).
Chỉ thấy tiên tử duy nhất Hà Tiên Cô hoàn toàn là dáng vẻ của tẩu tẩu, mà Hàn Tương Tử đang thổi tiêu, nhìn Hà Tiên Cô với ánh mắt thâm tình kia rõ ràng là dáng vẻ của Quảng Tuấn Vương.
Nghiêu Xu Đình cũng thật thà, sau khi tìm kiếm trên dưới một lần liền hỏi: "Tẩu tẩu, bát tiên này sao lại không có ca ca?"
Ngọc Châu cảm thấy, dựa vào tính tình của Quảng Tuấn Vương, nếu trong bức tranh này thực sự có bạn thân của Vương gia - Nghiêu Nhị, phỏng chừng cũng sẽ là Trương Quả Lão đang cưỡi lừa kia.
Tranh Quảng Tuấn Vương vẽ ra có giá trị vạn lượng vàng, Ngọc Châu lấy con mắt thương nhân mà nhìn, nếu giữ bức tranh này lại, giá trị ắt sẽ còn tăng lên. Nhưng đợi đến khi bình dấm chúa Nghiêu Mộ Dã kia biết được, nhất định sẽ lại lên cơn, thế nên nàng lập tức cuốn bức tranh lại, không nói gì thêm.
Lần này Nghiêu Mộ Dã muốn đổi mẹ chồng đến Mạc Bắc, Ngọc Châu cũng không lo lắng việc này không thành, cho nên nàng lo chuẩn bị phòng ốc, đợi đến khi mẹ chồng và cả nhà huynh trưởng đến Mạc Bắc sẽ vào ở.
Bên kia, sau khi Quảng Tuấn Vương truyền đạt ý tứ của Nghiêu Mộ Dã xong, Hoàng đế không khỏi nhăn mày.
Nghiêu Nhị, hay cho một đao giết người không thấy máu.
Nếu giết Bạch Sùng thật, Bạch gia nhất định sẽ có dị nghị. Đây là hắn muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa hắn ta và Bạch gia!
Lại đúng vào lúc Hoàng đế còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Lại bộ Thị Lang Phạm Thanh Vân xin cầu kiến.
Hoàng đế nhướng mày, mở miệng hô: "Truyền!"
Dưới sự dẫn đường của ŧıểυ thái giám, Phạm Thanh Vân một đường khom lưng đi vào đại điện Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, nhìn thấy y thì hỏi: "Phạm ái khanh, có việc gì ư?"
Phạm Thanh Vân khom người nói: "Thần đã biết điều kiện để Mạc Bắc Vương xuất binh."
Hoàng đế mở miệng hỏi Phạm Thanh Vân biết tin tức bằng cách nào, Phạm Thanh Vân trả lời theo sự thật, nghĩa tử của y làm quan hầu bên cạnh Quảng Tuấn Vương.
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại hơi cảm khái: Quan lại xuất thân ti tiện quả nhiên có tinh thần của chuột, đào động khắp nơi, chỗ nào cũng làm ăn, bằng không, dựa vào xuất thân của hắn sao có thể leo được đến địa vị cao như hiện tại. Bây giờ Bạch gia chưa có động tĩnh gì, hắn lại đã vội không chờ được mà chạy tới, vẫn là do tin tức nhanh nhạy, cũng không biết tự xem xem bản thân có tư cách gì mà đến khẩn cầu.
Phạm Thanh Vân thấy Hoàng đế không nói gì bèn tiếp tục: "Thần vì Đại Ngụy tận tâm tận lực, tự nhận chưa từng chậm trễ, mà hiện giờ Nghiêu Mộ Dã có rất nhiều hiểu lầm với thần, nay quốc nạn lâm đầu, cho dù thần có tan xương nát thịt cũng không nuối tiếc. Nhưng thần có một kế, có thể giúp bệ hạ tiếp tục kiềm chế Nghiêu Mộ Dã."
Hoàng đế nhàn nhạt: "Ái khanh có lời gì cứ nói."
Phạm Thanh Vân nói: "Hoàng thượng có thể thả Nghiêu phu nhân ra, nhưng nói rõ phu nhân hắn phải đến kinh thành. Nghiêu Mộ Dã vô cùng yêu thương phu nhân Viên Ngọc Châu của hắn, chỉ cần nàng ở kinh thành, Nghiêu Mộ Dã tất sẽ ném chuột sợ vỡ bình, không dám muốn làm gì thì làm."
Hoàng đế cười lạnh trong lòng, người tâm cao khí ngạo như Nghiêu Mộ Dã kia há lại là kẻ hiền thần có thể vì giang sơn Ngụy triều mà tình nguyện lấy thê tử của bản thân ra làm thế chấp, theo tính tình vừa xấu vừa bướng của hắn, cho dù có kề dao lên cổ thì hắn cũng sẽ không gật đầu đáp ứng, huống chi hiện tại lại là triều đình đang cầu viện hắn? Lời này của Phạm Thanh Vân quả thật là suy nghĩ hơi kỳ quái, xem ra Phạm Thanh Vân này nghe được điều kiện của Nghiêu Mộ Dã hẳn đã rối loạn đầu óc, bất kỳ cái gì cũng có thể đem ra thử khi tuyệt vọng. Hắn ta lập tức nói: "Lời này của Phạm ái khanh đúng là rất hay, nhưng nhất định sẽ không thể thực hiện được."
Phạm Thanh Vân trầm giọng nói: "Thần cũng biết Nghiêu Mộ Dã sẽ không đáp ứng, nhưng thần có một kế, có thể khiến Viên Ngọc Châu kia chủ động vào kinh." Vừa nói vừa đi lên phía trước vài bước, đi đến bên cạnh Hoàng đế, đè thấp giọng, nhẹ nhàng nói một hồi.
Hoàng đế nghe xong, cả nửa ngày không nói lời nào, sau khi trầm tư thật lâu mới nói: "Việc này chính là vạn vô nhất thất (không có sai lầm)? Chỉ có một chút sai lầm nhỏ thôi thì không phải mấy cái đầu người là có thể dễ dàng giải quyết đâu."
Trên mặt Phạm Thanh Vân xuất hiện ý cười đen tối không rõ nguyên nhân: "Thần cũng có am hiểu mấy phần tính tình của Viên Ngọc Châu kia! Huống hồ lúc này căn bản không cần Thánh thượng tự mình ra mặt, thần tự mình có thể làm được! Cho dù vạn nhất không thành, Nghiêu Mộ Dã hắn cũng nhất định sẽ không thể trách tội đến trên người bệ hạ đâu!"
Lần này, vì trong điều kiện Nghiêu Mộ Dã đưa ra lại có hắn, trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu hắn đi thật, chỉ e kết cục còn bi thảm hơn là chết, cho nên cho dù cá chết lưới rách cũng phải thử một lần, khuyên Hoàng đế thử kế sách kia.
Hắn vốn xuất thân thứ dân, cũng không có chỗ dựa, vậy bây giờ chỉ có thể lợi dụng lục đục giữa Hoàng thất và Nghiêu gia để tự cứu lấy mình.
Quân thần hai người trò chuyện hồi lâu, sau khi Phạm Thanh Vân lui ra, Hoàng đế lại triệu kiến một mình Bạch Thủy Lưu. Chờ đến khi Bạch Thủy Lưu ra khỏi hoàng cung thì đã không còn vẻ phóng khoáng thường ngày, sắc mặt hơi biến xanh, bước đi cũng nặng nề hơn hẳn.
Ngày thứ hai, lúc lâm triều, Thánh thượng hạ chỉ, Bạch Sùng tác chiến bất lực, làm thiệt hại thủy quân, làm nhục thể thống giang sơn, ban lệnh trảm ngay, lấy đó làm răn đe cảnh cáo. Lập tức có thị vệ hoàng cung tiến vào đại điện, kéo Bạch Sùng đã xụi lơ trên mặt đất ra khỏi hoàng cung, một đa͙σ chặt đầu. Bạch Thủy Lưu đứng một bên, sắc mặt nặng nề, không nói lời nào.
Thánh thượng lại hạ thêm một chỉ dụ, toàn bộ Nghiêu phủ trung liệt, Nghiêu Mộ Dã thay Ngụy triều trấn thủ Mạc Bắc, Thánh thượng thương tiếc Nghiêu phu nhân, phái binh hộ tống Nghiêu phu nhân và trưởng tử đến Mạc Bắc, để cho một nhà đoàn tụ.
Sau khi hạ triều, lập tức có thị vệ hoàng cung chuẩn bị xe ngựa đi đến Nghiêu phủ, mời Nghiêu phu nhân và trưởng tử lên xe, sau đó rời hỏi kinh thành. Thị vệ nhận ý chỉ, biết thời gian cấp bách, nɠɵạı trừ dừng lại chốc lát ở mấy trạm dịch lớn bổ sung ít nước uống đồ ăn, còn lại đều ngày đêm không nghỉ mà lên đường, chỉ dùng thời gian bằng một nửa bình thường đã đến được Mạc Bắc.
Nghiêu Mộ Dã cũng nhận được tin tức, phái thị vệ ra khỏi thành, nghênh đón mẫu thân và đại ca từ xa. Vốn dĩ Ngọc Châu và Nghiêu Xu Đình cũng muốn đi nhưng Nghiêu Mộ Dã thấy thân thể các nàng đều nặng nề, không nên đi ra ngoài, cho nên không hề đồng ý.
Nghiêu phu nhân đến Mạc Bác Vương phủ, Ngọc Châu và Nghiêu Xu Đình đứng chờ ngoài cửa vội vàng tiến lên thỉnh an lão phu nhân. Chờ sau khi vào phòng khách, ngồi ổn định, Nghiên phu nhân nhìn thấy Ngọc Châu có thai thì vui mừng vô cùng. Quay đầu nhìn lại thấy bụng nữ nhi nhà mình còn muốn lớn hơn vài phần, sắc mặt không khỏi chuyển xanh, trừng mắt nhìn nữ nhi, âm thầm tức giận vì hành vi lén lút của nàng. Mặc dù dáng vẻ bà như chẳng buồn nói đến nữ nhi nữa nhưng cũng không có mắng chửi gì.
Về phần Phạm Thanh Vân kia, từ Lô Châu truyền đến tin tức nói rằng, sau khi y nghe được điều kiện của Mạc Bắc Vương, vì sợ tội nên đã bỏ nhà chạy trốn.
Cứ như vậy, Phạm Thanh Vân kia khó có thể quay trở về kinh, nhưng tứ quan trọng mà Nghiêu Mộ Dã muốn là hai điều kiện trên, bây giờ đã đạt được rồi, hắn đã cảm thấy mỹ mãn, cũng không thể quá làm khó Thánh thượng được.
Qua ba ngày, có năm chiếc thuyền chiến lớn chạy thẳng về hướng Giang Tây.