Nơi đây nổi tiếng với hàng phong đỏ. Mấy ngày nữa là đến mưa phùn mùa thu, lá đỏ điêu tàn, cũng mất đi ý vị vốn có của núi Hồng Hà Mãn.
Cho nên nhiều ngày nay, lữ khách thường xuyên đến bên bờ suối này, tìm một nơi bằng phẳng, sau đó đem đồ ăn mang theo nướng trên một chiếc lò nhỏ, rượu ở địa phương này còn được đánh giá là loại rượu mạnh, đây thật sự là một trải nghiệm tuyệt vời.
Mấy ngày nay Vương gia có khách quý trong Kinh thành đến, muốn du ngoạn một chuyến phong tình nơi Bắc địa, vì thế Vương Côn và bá phụ cùng đưa nội giám chủ quản ngự cống trong Kinh thành đến đây du sơn ngoạn thủy. Khi Thái úy dắt Ngọc Châu và muội muội đến đây, sớm đã có quan địa phương đến bẩm báo với hắn việc có đặc sứ đến từ kinh thành.
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy khó có được một ngày nhàn nhã, thật sự không muốn lãng phí trên người tên bệnh tật kia. Nhưng, khi quan địa phương kia nói đến Vương Côn công tử của cửa hàng châu báu Vương gia, Ngọc Châu ở phía sau cũng đã hoàn toàn nghe được.
Nếu hắn thể hiện sự lo sợ, dẹp đường hồi phủ, không khỏi có vẻ không đủ rộng lượng, nên chỉ có thể mạnh mẽ đè nén phẫn nộ trong lòng, trừng mắt nhìn quan địa phương trách móc không bẩm báo sớm hơn, lạnh lùng nói: “Tìm chỗ yên tĩnh, phong cảnh tươi đẹp, để các nữ quyến trong phủ nghỉ chân.” Quan viên địa phương kia sớm đã chuẩn bị xong một nơi phù hợp, vội vàng dẫn Mạc Bắc Vương và các nữ quyến đi đến.
Nhưng khi đến nơi, Mạc Bắc Vương cảm thấy điều đầu tiên sau khi trở về chính là đẩy chức vị của tên quan địa phương này xuống bậc cuối cùng. Nơi được quan địa phương lựa chọn có địa thế khá cao, có thể nhìn thấy rõ dòng suối và những tán phong đỏ, nơi thưởng thức phong cảnh này kể ra cũng vừa ý, nhưng cũng thu luôn cả cảnh cắm trại của tên Vương gia kia vào mắt.
Thật trùng hợp, vị chồng trước họ Vương kia lúc ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, vừa hay lại đối diện với ánh mắt Ngọc Châu đang đứng bên cạnh hắn.
Tuy rằng ŧıểυ phụ này đã hết sức bảo đảm với hắn rằng nàng và Vương lang chỉ là tình huynh muội. Thế nhưng đến khi bốn mắt đối diện nhau, hắn đứng bên cạnh quan sát thì thấy rõ ràng: Vị chồng trước như huynh trưởng kia trong mắt mang theo một tia ngạc nhiên vui mừng cùng rung động, tựa như gặp lại người yêu xa cách đã lâu. Mà vị “muội muội” bên cạnh hắn đây, mày hơi nhăn lại, tựa như cô nương xuất giá bị ấm ức, đến khi nhìn thấy thân nhân liền thể hiện dáng vẻ đáng thương.
Nếu là ở Kinh thành, đương nhiên Nghiêu Mộ Dã sẽ giận tím mặt, ánh mắt triền miên này là muốn hắn giết người hay sao? Nhưng bây giờ, hắn đã để cho Châu Châu mang thai còn phải cùng mình chịu đựng cực khổ khốn khó, vốn dĩ trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn với nàng, nếu trong lòng nàng cảm thấy ấm ức, đó cũng là chuyện đương nhiên.
Nghiêu Mộ Dã nhất thời thoái chí anh hùng, bình giấm này liền lặng đi không chút dấu vết, miễn cho lộ ra cảm giác tội lỗi trong lòng.
Vì thế sắc mặt lập tức tựa như hồ nước thâm sâu, không lộ ra chút khe hở, nói: “Nếu Vương công tử cũng ở đây, vậy thì mời họ đến đây luôn đi.”
Ngọc Châu nghe Nghiêu Mộ Dã nói xong, lại do dự nói: “Hay là thôi đi, suy cho cùng người trong Vương phủ dù sao cũng đang đi cùng với đại sứ của Kinh thành, vẫn nên xem như không thấy đi.”
Nghiêu Mộ Dã rũ mắt nói: “Chỉ cần không thẹn với lương tâm, có người nào mà không thể gặp? Đều mời lên đây đi!”
Mạc Bắc Vương ra lệnh một tiếng, đám người bên dưới lập tức được mời đi lên.
Ngọc Châu xoay người mà liếc mắt nhìn cô em chồng Nghiêu Xu Đình một cái thể hiện sự xin lỗi, ý tứ kia là: Tẩu tẩu đã cố hết sức, sao nhị ca muội tự nhiên lại muốn tìm đường chết, hi vọng em chồng bảo trọng!
Vốn dĩ mới vừa rồi Ngọc Châu liếc mắt qua một vòng, liền phát hiện, nɠɵạı trừ Vương lang còn có vài đại sứ Kinh thành, quan trọng là Thất lang Bạch gia kia cũng ở trong đó, đang nhìn đăm đăm vào cô em chồng bên cạnh nàng.
Trong lòng Ngọc Châu không khỏi căng thẳng, mày nhíu lại, thầm nghĩ: Từ khi nào mà Bắc địa trở thành nơi say lòng người như vậy, tất cả đều là ánh mắt trông mong ngàn dặm mà lao tới, chạy đến thôn nghèo này ngắm lá phong đỏ?
Trong lúc đang chau mày vì cô em chồng, lại nghe phu quân bên cạnh mở miệng nói, muốn mời tất cả những người này lên đây, cũng không biết phải trò chuyện như thế nào.
Hóa ra Thất lang Bạch gia bị điều phối đến gần trọng trấn Tây Bắc. Chuyện này là hắn cực lực giành lấy từ huynh trưởng, kể từ sau khi đoạn tuyệt với Viên Diệu Nhi kia, Bạch Thủy Thanh liền nhớ đến khoảng thời gian vô tư nhu tình mật ý trước đây với Nghiêu Xu Đình.
Nghiêu Mộ Dã thất thế trốn đi, thế gia trong Kinh thành đều biết rõ trong lòng. Nhưng Thất lang Bạch gia lại âm thầm vui mừng nhảy nhót, không phải vì hắn có dã tâm tiến thủ muốn chèn ép Nghiêu gia như huynh trưởng, chỉ là cảm thấy Nghiêu gia thất thế, vậy thì ngưỡng cửa cũng không còn cao như trước nữa, Nghiêu Phu Nhân cũng không cao ngạo như trước đây mà cự truyệt mình trở thành con rể Nghiêu gia đâu nhỉ?
Nghĩ đến con đường làm quan xuôi chèo mát mái của mình, cuối cùng cũng có thể cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Nghiêu Xu Đình, không bao giờ phải lo vấn đề trèo cao nữa. Thanh niên này lại lần nữa xoa tay, chuẩn bị quay lại với mối tình đầu nồng cháy trong cuộc đời của mình. Vì thế hắn chủ động xin ra trận đi đến gần trọng trấn Tây Bắc đóng giữ rèn luyện, mà huynh trưởng hắn sau khi suy xét một phen cũng gật đầu đáp ứng.
Nghiêu Mộ Dã sau khi âm thầm giận dỗi mời tất cả những người kia lên, lúc này mới rãnh rỗi nhìn thấy Bạch Thủy Thanh, liền cảm thấy vô vị mà cười nói: “Huynh trưởng Thất lang vậy mà đành lòng để ngươi đến Bắc địa.”
Bạch Thủy Thanh sửng sốt, cho rằng Thái úy là chỉ Tây Bắc nghèo khổ, vì thế lập tức thẳng thắn thổ lộ ý của mình, nói: “Thái úy…à, hẳn là phải gọi ngài Mạc Bắc Vương mới phải, ngài có thể chịu được khí hậu ác liệt của Bắc địa, tiến đến nơi này, tất nhiên tại hạ cũng muốn vì nước làm gương cho binh sĩ, xung phong đi trước.”
Nghiêu Mộ Dã gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Không hổ là đệ đệ của Bạch hầu, trụ cột nước nhà!”
Hiện giờ hai nhà Nghiêu Bạch sóng ngầm đã lộ, Bạch Thủy Lưu chịu gật đầu để Thất đệ hắn đường đường đến phương Bắc, sự tính toán bên trong cũng thật là sâu xa quá đi.
Nghĩ vậy, Nghiêu Mộ Dã không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn đàn nhìn về phía muội muội ngồi ở trên ghế mềm kia.
Lấy thân làm gương cho binh sĩ? Là muốn chết ở trước mặt muội muội hắn để giành được sự đồng tình?
Có điều, dù sao muội muội hắn cũng coi như là có chút kiêu căng từ trong xương tủy. Chỉ thấy lúc này Nghiêu Xu Đình bày ra vẻ mặt vô cảm mà thưởng thức phong đỏ đầy núi, căn bản không nhìn về phía Bạch Thủy Thanh nửa con mắt.
Ngọc Châu trong lòng thầm nghĩ: Mất công lúc trước mình còn lo lắng Nghiêu Xu Đình và Thất lang Bạch gia tro tàn lại cháy, nhưng sao lại quên mất huynh muội hai người này đều có tính ghi hận. Trước đây Bạch Thủy Thanh lật lọng tình cảm tiến đến với một con ngựa gầy Dương Châu, không tiếc đã thương toàn bộ thể diện của Nghiêu Xu Đình, sao có thể trông chờ vào vị ŧıểυ thư Nghiêu gia này lại tiếp tục lâm vào bể tình? Hơn nữa tổn thương vì tình cũng đã mau chóng kết vảy, lại còn nhanh chóng hoài thai, chỉ sợ vị công tử Bạch Thất này một mặt thâm tình mà đến, lại phải mất hứng mà về thôi.
Chỉ là vì tránh làm điều gì đó gây ra sự hiểu lầm, nɠɵạı trừ ban đầu nhất thời mất tự chủ say mê ngắm nhìn Ngọc Châu, sau đó Vương Côn không tiếp tục nhìn về phía nàng nữa. Mà Ngọc Châu cũng không chủ động bắt chuyện với hắn trước mặt Nghiêu Mộ Dã.
Nhưng Nghiêu Mộ Dã nhìn ra, hai người này cố tình không nói với nhau lời nào, rõ ràng chứng tỏ trong lòng có quỷ. Hơn nữa lần trước khi hai người cãi vã, Ngọc Châu giận dỗi nói Vương lang mạnh hơn hắn gấp trăm lần, càng khiến cho Nghiêu Mộ Dã vẫn luôn như có xương cá mắc ngay họng.
Lần này gặp lại, Nghiêu Mộ Dã lẳng lặng, cẩn thận quan sát đánh giá hắn một phen. Chẳng qua chỉ là một thư sinh mặt trắng tầm thường, tuy rằng mặt mày thanh tú, nhưng nào có tuấn mỹ hơn hắn? Có điều Vương công tử đích thị là một người văn nhã thật sự, cùng người khác nói chuyện cũng là dáng vẻ thong thả ung dung, không hề có điểm gấp gáp…
Nghiêu Mộ Dã nhìn chằm chằm vào Vương Côn, lại khiến cho đại bá của Vương Côn cảm thấy không an tâm, trước đây ông thường đi đến Kinh thành, cũng biết những thú vui bại hoại xa hoa ở phía sau của thế gia Kinh thành.
Trông bộ dạng đánh giá người khác trên dưới lộ liễu thế kia, không phải vị Mạc Bắc Vương này có chút ham mê bí ẩn, chuyên tìm nam tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đó chứ?
Vì thế vị đại bá này không nhịn được rùng mình một cái, muốn dời tầm mắt của Mạc Bắc Vương đi, ông nói với cháu dâu trước đây của mình: “Lúc trước nghĩ đến muốn cảm ơn Nghiêu phu nhân nhưng không có duyên gặp nhau, nếu không phải người chịu bán giá thấp cho Vương gia chúng ta hai gian cửa hàng thì quả thật chúng ta khó mà khôi phục cửa hàng ngày xưa ở Bắc địa rồi.”
Ngọc Châu cảm nhận rõ khi Nghiêu Mộ Dã nghe được lời này, cơ thể hắn tựa hồ cứng đờ, mặt mày ẩn ẩn biểu cảm không vui, tức khắc trong lòng than nhẹ một tiếng, nói: “Chẳng qua là bán cho người quen một cái thể diện, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, cũng không rẻ quá nhiều.”
Đại bá này cũng không nhận ra được cái đánh mắt ra hiệu của Ngọc Châu, còn tiếp tục khen tặng: “Làm sao mà không rẻ quá nhiều? Nghe Vương Côn nói ước chừng người còn bán rẻ cho chúng ta hơn phân nữa cơ mà.”
Lúc này Nghiêu Mộ Dã ung dung thong thả mà nói: “Ồ, nói như vậy, Vương công tử cùng ái thê của ta, lúc trước đã gặp mặt trong Kinh thành? Chuyện lâu ngày gặp lại này, sao ta lại không biết nhỉ?”
Đại bá nghe đến đây cảm thấy câu chuyện có chút không đúng, mới biết chính mình nhất thời lỡ miệng, lập tức im lặng.
Đáng tiếc nồi giấm to đã sôi trào tới nắp nồi rồi.
Vẻ mặt Nghiêu Mộ Dã mang ý cười, nhưng lại nghiến răng ken két, nói: “Châu Châu, chuyện này là nàng không đúng rồi, nếu Vương Côn công tử có nhu cầu cấp bách về cửa hàng thì cứ tặng cho ngài ấy là được, tự nhiên nhận bạc làm gì, chẳng khác nào vứt bỏ thể diện đi? Nàng hiện giờ đang có thai, việc lặt vặt như vậy không cần lo liệu, lát về ta tìm quản gia thu chi cho nàng, chuyện tiền bạc tầm thường, về sau không cần lo lắng, suy cho cùng nàng cũng không phải thương phụ!”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Vương Côn nói: “Nếu sau này Vương Côn công tử có gì khó xử, có thể trực tiếp đến tìm ta, mong rằng chớ có quấy rầy ái thê của ta!”
Ngọc Châu bị hắn nói mỉa đến có chút ngồi không nổi, nhưng ở trước mặt mọi người phải giữ cho thể diện của Nghiêu Mộ Dã, chỉ có thể mượn ống tay áo che đậy, duỗi tay véo lên cánh tay Nghiêu Mộ Dã. Nếu không phải e ngại trước mặt mọi người, thật muốn cù lét dưới rốn hắn, làm hắn cười đến lăn lộn đầy đất!
Nghiêu Mộ Dã nhíu mi tâm nhìn ŧıểυ phụ nhân lại dám thò qua nhéo mình, đang muốn phát tác, đúng lúc đó Nghiêu Xu Đình trông thấy tẩu tẩu xuống đài không được, muốn đứng dậy giải vây cho nàng, kéo nàng rời đi, nhưng đứng dậy quá gấp gáp, thêm việc nàng mới lần đầu mang thai mà ưu tư quá độ, huyết mạch có chút không thoải mái, nhất thời choáng váng đầu óc, thân thể hơi ngã nghiêng.
Thị nữ bên cạnh Nghiêu ŧıểυ thư không phản ứng kịp, nhưng Thất lang Bạch gia lại nhanh tay lẹ mắt, phóng một bước chạy qua đỡ Nghiêu Xu Đình.
Nhưng ngay sau đó, liền nghe một tiếng quát to bên cạnh sườn núi: “Buông tay!”
Sau đó vút một cái, một cái roi ngựa xé gió quật về phía Bạch Thủy Thanh.
Thất lang Bạch gia nhất thời không tránh thoát kịp, bị roi đánh trúng, lập tức hét “A” một tiếng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Uất Trì Đức Hiền đang lườm qua với một đôi mắt đen thâm thúy, giống như một con sói đang lườm Bạch Thủy Thanh.
Trông hắn có vẻ phong trần mệt mỏi, giống như mấy ngày nay đã không nghỉ ngơi rồi… Có điều không hề làm hắn giảm đi sức lực mà vung roi về phía người kia, y phục sau lưng người Thất lang Bạch gia đều bị quất cho rách ra!
Ngọc Châu hít sâu một hơi, không nhìn đến vết thương đang đầm đìa máu kia nữa mà nhìn ngắm phong đỏ đầy núi như màn lửa, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là đi đến nhầm chỗ rồi? Nơi này là Hỏa Diệm Sơn đúng không?
Một đám Ngưu Ma Vương tụ hội, muốn thiêu chết hết đám người tốt đang sống sờ sờ đây mà!