Thấy nhị tỷ không bị ảnh hưởng bởi chuyện không thể vào cung, hơn nữa sắc mặt còn tươi hơn cả lúc trước, Ngọc Châu cũng yên lòng hơn. Mấy món chua ngọt trên bàn còn khá nhiều, phần lớn chưa được động tới, dường như không món nào hợp với khẩu vị của nhị tỷ thì phải.
Nhị tỷ chỉ nhìn thoáng qua rồi ngoảnh đầu gọi thị nữ mang một khay đậu cay, Ngọc Châu vừa nhìn nhị tỷ hăng say ăn uống vừa nói, "Nhị tỷ, không phải người ta nói ăn chua sinh trai ăn cay sinh nữ à, sao tỷ lại ăn nhiều đồ cay thế?"
Thục Huệ phu nhân cười đáp, "Đúng vậy, bởi vì mấy cái tập tục cũ rích này cho nên ta mới ăn nhiều thêm chút, có con gái thì càng thân thiết hơn chứ sao."
Ngọc Châu đương nhiên hiểu ý tứ sâu xa qua lời nói của nhị tỷ, tuy hiện tại nhị tỷ đã hoàn toàn rời khỏi vòng xoáy chốn cung đình, nhưng nếu tỷ ấy có thể sinh hạ một đứa con gái thì coi như lại càng không còn trở ngại gì đối với đôi mắt tôn quý của những quý nhân kia.
Nghĩ vậy, Ngọc Châu khẽ thở dài, tiện tay nhặt một viên đậu cay bỏ vào miệng, có điều trước giờ Ngọc Châu không thể ăn cay cho nên nàng không khỏi bị sặc, liên tục ho khan không ngớt, nàng cầm khăn tay che miệng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Thục Huệ phu nhân vội vã bưng chén trà tới để Ngọc Châu súc miệng, "Sao muội lại góp vui mà đi ăn đậu cay chứ, không phải vừa rồi còn nói không có khẩu vị, muốn ăn chút đồ chua à?"
Ngọc Châu uống hớp nước cười đáp, "Bởi vì muội cũng muốn sinh một đứa con gái giống tỷ đó."
Thục Huệ phu nhân lắc đầu, "Thái úy đại nhân thành thân muộn quá, chắc chắn cả Nghiêu phủ đều trông đợi muội hạ sinh một cậu con trai. Vậy mà muội lại không muốn sinh con trai mà lại muốn sinh con gái, đây là đa͙σ lý gì hả?"
Ngọc Châu không nói gì chỉ cười lượm thêm hai viên đậu cay thả vào miệng, chậm rãi nhai.
Thục Huệ phu nhân nhìn Lục muội của mình, thầm thở dài, "Nhớ cái thời ta và muội chưa gả đi từng nói đùa rằng nếu sau này có con trai con gái thì sẽ kết thành thông gia, đã thân càng thêm thân, khi đó chúng ta còn ở Tây Bắc, chẳng biết tới ưu sầu là gì..."
Ngọc Châu thẫn thờ suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói, "Chuyện là do con người quyết định, muội và tỷ còn trẻ, biết đâu lại có ngày cùng nhau quay về cố hương nhỉ?"
Thục Huệ phu nhân cảm thấy lời nói của Ngọc Châu cũng có lý, đang định mở miệng hỏi thì Ngọc Châu lại liếc mắt nhìn qua chiếc áo khoác nam treo trên chiếc bình phong phòng bên cạnh, kinh ngạc hỏi, "Sao, mấy ngày nay hoàng thượng cũng tới trạch viện mới này ạ?"
Nghe muội muội hỏi vậy, Thục Huệ phu nhân chỉ biết cười khổ, "Thánh thượng tới vào ban đêm, sau hôm công công tuyên chỉ, có lẽ bởi nghe công công nói ta không khóc lóc náo loạn cho hẳn đã phiền tới sự an lòng của Thánh thượng, vậy nên người mới tới thăm ta một lúc..."
Ngọc Châu thu hồi ánh mắt bước ra ngoài, đúng lúc này, Xu Đình và ca ca cưỡi ngựa quay về, có vẻ cô nàng chơi rất thỏa thích, sau khi trở lại, rửa mặt rửa tay sạch sẽ, Xu Đình nói với Ngọc Châu, "Nghe người phu xe nói phía đông có một cái miếu nương nương (*), tới nặn con trai con gái rất chuẩn, lát nữa tẩu tẩu có muốn tới đó nặn thử, xem trước thiên cơ không?"
(*)Miều thờ Tống Tử Quan Âm.
Nghe vậy, Thục Huệ phu nhân cũng cười nói, "Vài ngày trước ta cũng tới đó nặn, nghe nữ ni trong miếu nói là con gái."
Còn khá lâu mới tới giờ ăn, Xu Đình lại cứ một mực muốn đi, vì vậy Nghiêu Mộ Dã bèn dẫn hai người ra ngoài.
Còn Thục Huệ phu nhân, dù sao bụng cũng đã lớn không thích hợp đi đi lại lại, cho nên nàng ở lại trong trạch viện đợi bọn họ quay về ăn trưa.
Phong cảnh vùng nɠɵạı ô kinh thành rất hợp lòng người, có khá nhiều người quyền quý trong kinh thành xây dựng biệt viện phòng ốc ở đây, ngay cả đường đi cũng quanh co khúc khuỷu.
Tuy miếu nương nương này không trang nghiêm như những ngôi chùa trong kinh thành nhưng bởi vì được khách hành hương phú quý ghé thăm quyên góp tiền đèn nhan nên cũng được tu sửa chỉnh tề.
Tượng Tống Tử Quan Âm trong miếu được điêu khắc từ một khối gỗ đàn mộc, Ngọc Châu cẩn thận quan sát một lượt, cuối cùng nàng kết luận, bức tượng gỗ này nhất định được một người có tay nghề làm ra.
Xu Đình rất hứng thú nhìn cái máng bằng đá bên trong đựng đất sét, thiện nam tín nữ tới miếu cầu xin con đều muốn lấy đất trong máng đá này để nặn.
Ngọc Châu nhìn những người khách hành hương tới trước đang nặn đất, đôi mắt bọn họ được che bởi một tấm vải đỏ sậm, hai vợ chồng một người dùng tay trái một người dùng tay phải, cùng nhau nặn thành hình, sau đó một lão ni sẽ tới phán đoán xem là trai hay gái. Đôi nam nữ kia rõ ràng trông chờ một đứa bé trai, dù đã được che mắt để nặn nhưng rõ ràng có thể thấy giữa hai chân em bé bằng đất còn có một cây củ cải nhỏ, thậm chí chân cũng thô. Lúc bà ni cô cầm lên nhìn, mất vài giây đã lập tức nói, "Chúc mừng hai vị sắp có một đứa bé trai thông minh."
Không lâu sau là tới lượt của Thái úy và Ngọc Châu, bởi vì đoàn người bọn họ đã quyên góp khá nhiều cho nên dù có giấu tên không để lộ danh tính nhưng vẫn có nữ ni lãnh sự ân cần đi trước dẫn đường.
Sau khi cả Thái úy và Ngọc Châu cùng che mắt lại và duỗi tay lấy đất nặn thì Ngọc Châu mới phát hiện bàn tay bốc nắm đất của Nghiêu Mộ Dã không hề nhúc nhích, cứ thế mặc nàng nặn. Tuy Ngọc Châu che mắt nhưng nàng đã từng luyện tập điêu khắc trong hoàn cảnh không nhìn thấy gì, cộng với bàn tay khéo léo, chẳng tốn mấy sức đã nặn xong một hình hài búp bê.
Vừa bỏ tấm vải che mắt là đã có thể nhận ra em bé bằng bùn này được nặn rất khéo léo. Vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, bộ ngực hơi nhú lên, đôi chân nuột nà, trên đầu gắn hai búi tóc tròn, thoạt nhìn là biết đó là một bé gái.
Nữ ni nhìn vật tượng trưng cho Bát Quái rồi cẩn thận quan sát người khách nam lạnh lùng trước mặt rồi mới cất tiếng, "Hẳn là một bé gái."
Nghiêu Mộ Dã hững hờ cầm bức tượng đất nhỏ trên tay Ngọc Châu, sau đó quay qua nói với thị vệ đứng sau lưng, "Thưởng."
Một nén bạc nguyên chất rơi xuống tay nữ ni kia, nữ ni mừng rỡ chắp tay, luôn miệng tụng, "A di đà Phật."
Nghiêu Mộ Dã và Ngọc Châu rửa tay sạch sẽ xong, Nghiêu Xu Đình đứng cạnh nhỏ giọng nói, "Có phải tẩu tẩu muốn có bé gái không? Thật ra đứa con đầu tiên nên là nam thì tốt hơn, muội muội được ca ca bảo vệ mới ổn chứ."
Ngọc Châu chỉ cười đáp, "Vậy muội bị ca ca quản có thấy ổn không?" Nghiêu Xu Đình suy nghĩ rồi mới nghiêm túc nói, "Thật ra sinh hạ một bé gái trước cũng không tệ, tỷ tỷ sẽ càng biết cách chăm sóc đệ đệ hơn, lại chẳng có ca ca quản giáo, cuộc sống đúng là tự do tự tại..."
Nghiêu Mộ Dã đứng sau nghe muội muội nói vậy chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, hắn lười chẳng buồn tính toán.
Bước ra khỏi cửa miếu có một gian hàng bói toán, phía trước là đám đông nhốn nháo, khách hành hương vây kín để chờ xem bói. Nghĩ tới việc tâm trạng Châu Châu luôn khó chịu mấy ngày nay, Nghiêu Mộ Dã vốn muốn dẫn nàng ra ngoài giải sầu. Vừa nãy khi nặn đất, bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trên bàn tay hắn lật qua lật lại, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẵn nhụi khẽ xẹt qua lòng bàn tay đúng là khiến cho con người ta khó mà kìm chế nổi. Nếu không phải trong am còn có nhiều ni cô lẫn bách tính trăm họ và nếu không phải nàng đang mang thai thì hắn nào rảnh ngồi đó mà nặn búp bê, cứ tụt thẳng váy xuống rồi tạo một em bé trong bụng là xong.
Vì vậy, sau vài ngày u ám, tâm trạng bức bối của Thái úy đại nhân rốt cục cũng được cởi bỏ.
Lúc này, thấy ánh mắt Châu Châu hướng về phía gian hàng xem bói, đương nhiên Thái úy đại nhân lập tức phất tay sai thị vệ đi qua, đợi thầy bói xem xong quẻ trên tay thì dẫn thầy tới phòng thiền trong chùa để xem tướng cho nữ quyến trong phủ mình giải sầu.
Thầy bói nọ là một người mù, ông ta chỉ dựa và mạch máu nơi xương tay để định càn khôn, nghe nói không ít quý nhân trong kinh thành dù không tới cầu xin con cái thì cũng nghe danh tìm tới thỉnh vị tiên sinh này xem tướng.
Nghiêu Xu Đình là người đầu tiên đứng dậy muốn được xem bói. Nghiêu gia rất nghiêm khắc trong vấn đề gia giáo, vài lần Nghiêu Xu Đình bắt gặp gian hàng xem bói ở ven đường, trong lòng có chút hiếu kỳ muốn qua xem một quẻ nhưng đều bị Nghiêu phu nhân bác bỏ với lý do quỷ thần bậy bạ. Lần này đương nhiên Nghiêu Xu Đình không thể bỏ qua cơ hội này, cho nên nàng ta mới là người đầu tiên nêu ý kiến xem bói.
Thầy bói nọ sờ vào bàn tay của Nghiêu Xu Đình qua lớp vải rồi cúi đầu trầm tư một lúc mới nói, "Cô nương, quẻ của cô cho thấy sao Hồng Loan có động tĩnh, sắp tới cô sẽ thành thân, có lẽ là vào tháng sau."
Nghe tới đó, Nghiêu Xu Đình che miệng cười, nghịch ngợm ngoảnh đầu nhìn tẩu tẩu và ca ca, "Ta vẫn còn chưa đính hôn cơ mà, tháng sau sao có thể thành thân được, vị phương sĩ(*) này, ông đừng có nói bậy."
(*)phương sĩ (xưa gọi những người cầu tiên học đa͙σ)
Ông lão bình tĩnh đáp, "Từ khi mở quẻ tới nay hễ là chuyện ta đã tính thì sẽ nắm chắc, còn tin hay không, cô nương cứ đợi tới cuối tháng là biết."
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy hứng thú bèn qua xem một quẻ. Vị phương sĩ vuốt bàn tay Nghiêu Mộ Dã hồi lâu, chân mày không hề nhúc nhích, miệng lẩm bẩm câu có câu chăng, mãi sau mới cất tiếng, "Bàn tay của vị khách quý này vô cùng đặc biệt, có mệnh hóa rồng hóa hổ nhưng lại gặp khá nhiều chướng ngại vật trong số kiếp, giống như rồng lên núi hay như hổ xuống nước, còn về vấn đề có hóa giải được thế tù túng này không thì còn phải dựa vào phúc duyên của khách quý rồi."
Lời nói của vị phương sĩ kia khiến tâm trạng Nghiêu Mộ Dã thoáng trùng xuống, hắn lập tức rụt tay lại, cẩn thận quan sát ông lão xem bói một lượt, thấy đôi mắt ông ta đục ngầu, không hề giống như đang giả vờ mù, hằn bèn im lặng đứng dậy.
Lúc này, Nghiêu Xu Đình đỡ Ngọc Châu bước tới, "Tiên sinh, ông xem cho tẩu ấy một quẻ đi."
Vị tiên sinh run rẩy sờ vào đường chỉ tay của Ngọc Châu qua lớp lụa mỏng, ông hỏi ngày sinh của nàng sau đó nói, "Số mệnh của ŧıểυ thư khá ngang trái, nhân duyên trắc trở, may mà sợi dây gắn kết duyên số khá chặt, vì vậy nhân duyên sau còn mang lại vận khí hơn cả nhân duyên trước...hơn nữa...nhìn đường chỉ tay, nhất định ŧıểυ thư phải thành thân ba lần."
Ông lão vừa nói xong, Ngọc Châu lặng lẽ rụt tay lại, bất đắc dĩ nhìn về phía người phu quân thứ hai của mình.
Gương mặt anh tuấn của Thái úy đại nhân đã trở nên dữ tợn tự lúc nào, gương mặt hắn u ám, một cước đá bay chiếc rương của ông lão xem bói khiến nó đập thẳng vào tường, la bàn quẻ tre từ trong rương văng đầy ra đất.
"Cái đồ giang hồ lửa đảo! ŧıểυ thư này là phu nhân của ta, người không thể sờ mó lung tung thế được!"
Ông lão bị dọa tới nỗi choáng váng, ông ta mò mẫm quỳ xuống đất run rẩy hỏi, "Lão hủ chỉ là dựa theo đường chỉ vận mệnh trên tay mà nói đúng sự thật thôi, nếu có gì không lọt tai, xin hãy cười rồi coi như lão hủ nói bậy là được."