Dù cho Đào thần y có phát tác tính tình quái gỡ của một ẩn sĩ, cũng không thể đuổi khách đi lúc này. Hắn tuy rằng tính tình cao ngạo, nhưng cũng biết cái vị vừa ngồi xuống đây chính là người chấn chỉnh sửa sang lại sông núi Đại Vi, thu phục cố thổ của những vị anh hùng, hiển nhiên sẽ được con dân Đại Ngụy kính ngưỡng, ngay cả khi hắn không phải là con cháu thế gia Kinh thành, thật sự cũng không tiện mở miệng đuổi đi.
Chỉ thấy Thái úy cảm thấy xấu hổ khi bị người khác làm lơ, tự rót cho mình một chén rượu, phẩm trước rồi nói: “Rượu thuốc này tư vị thật độc đáo, không biết nó được làm từ gì?”
Sau một hồi trầm mặt, Ngọc Châu mở miệng nói: “Đây là rượu ngũ chi do Đào tiên sinh ủ, dùng dạ hợp chi, hoa dâu chi, cùng với hòe chi, bách chi và thạch lựu chi tươi mới phối hợp với gạo nếp mà làm thành, đặc biệt rất hữu ích đối với những người tay chân làm lụng vất vả.
Sau khi nói xong, nàng quay đầu giải thích với Đào tiên sinh: “Ở Kinh thành ta với Thái úy đã đính ước với nhau rồi…”
Lúc này Đào tiên sinh cuối cùng cũng chỉ có thể khép lại cái miệng đang tính nói gì đó, uống một ngụm rượu thuốc an ủi, lẩm bẩm nói: “Ngươi…các ngươi thật sự là như vậy?”
Thái úy hơi mỉm cười: “Hôn lễ đã định, chỉ đợi đến lúc hồi Kinh, đến lúc đó mong rằng Đào tiên sinh sẽ vui lòng đến dự.”
Đào tiên sinh cuối cùng cũng biết vừa rồi trong lúc vô tình mình đã nói ra điều không đúng, tất nhiên là cũng miễn cưỡng nói câu “Chúc mừng nhị vị”, chỉ là trên bàn cơm lúc này vẫn còn cảm giác xấu hổ ban đầu.
Trái lại Thái úy đại nhân dẫn đầu mở miệng, thản nhiên dò hỏi Vương Côn: “Lần này cửa hàng vị hôn thê của tại hạ đã nhận nhiều ân huệ của Vương công tử, nay không có gì báo đáp, nếu về sau công tử gặp chuyện gì khó xử, tại hạ nhất định sẽ không từ chối.”
Vương Côn khẽ cười khổ, hắn là nguyện ý giúp đỡ Châu nhi, đương nhiên trong lòng sẽ không mong được đền đáp. Nhưng Thái úy đại nhân lại không muốn vị hôn thê của mình có mối quan hệ gì đó sâu sắc, hài hòa với chồng cũ, đó là thái độ cứng rắn cho thấy càng là chuyện có lợi ích liên quan đến Ngọc Châu, hắn càng muốn thay Ngọc Châu nhận lấy cái ân tình đó.
Nghĩ vậy, Vương Côn không muốn Ngọc Châu ở giữa khó xử, liền giơ ly rượu trong tay mình lên, cười nhã nhặn: “Tại hạ cảm tạ Thái úy đại nhân trước.”
Thái úy thản nhiên cười, chuyện vừa chuyển, cuộc trò chuyện khác cũng nổi lên.
Chỉ cần Thái úy sẵn lòng hạ thấp cái đầu cao quý của con cháu thế gia, thì bằng với kiến thức và khả năng giao tiếp của mình, cũng đủ để người khác cảm nhận được cảnh đẹp ý vui. Ngay cả Đào thần y vẫn luôn tồn tại thành kiến với hắn cũng không thể không thừa nhận, hắn thật sự là một nhân vật nhất đẳng của Đại Ngụy.
Nghiêu gia Nhị lang trên bàn tiệc lúc này đây, chợt nho nhã, hiền hòa, khiến cho lòng người khác cảm thấy như được Thái úy ân xá.
Trong những cuộc trò chuyện hiếm khi thấy Nghiêu Thái úy khiêm tốn, rộng lượng, làm cho Ngọc Châu liên tiếp ngẩng đầu, trong lòng còn nghi ngờ mình nhận nhầm người.
Dường như cố tình muốn chứng minh điều Đào thần y nói là sai, Nghiêu Mộ Dã trái lại thận trọng mà quan tâm múc canh cho Ngọc Châu, vài lần còn giúp nàng lau đi vết rượu nơi khóe miệng, lúc này ánh hoàng hôn hắt xuống, càng khiến cho người nhìn phải công nhận đây quả thật là một đôi bích nhân được trời đất tạo nên…
Kỳ thật hai người cũng từng thân mật trong lén lúc, nhưng giờ đây làm trò dưới mắt của Vương lang, Ngọc Châu cảm thấy không được tự nhiên, hận không thể một tay đem Thái úy đẩy ra.
Mà mỗi lần như thế, ánh mắt của Vương Côn cũng không tự giác mà rời đi, ánh mắt mang chút mệt mỏi nhìn về phía xa hòa theo những cánh chim đang bay… Cho dù trước đây trong lòng biết rõ lần này buông tay, sẽ một đi không trở lại, nhưng hôm nay nhìn thấy linh thước cư trú trên những cây đại thụ, trong lòng lại sinh ra cảm giác thẫn thờ…
Ánh mắt Đào thần y dò xét qua lại trên ba người bọn họ, cuối cùng lão nhân gia không thể không thừa nhận thật sự ông xem không hiểu Mặt trời mọc phía Đông – Mưa phía Tây của những ŧıểυ cô nương*. Lần uống rượu này cũng trôi qua khá lâu, thật là hao phí nguyên khí của lão nhân gia, cũng nên để cho bọn họ rời đi thôi.
* Mặt trời mọc phía Đông – Mưa phía Tây của những ŧıểυ cô nương: ý chỉ sự vướng víu, không rõ ràng của những cô gái trong chuyện tình cảm.
Vì thế liền không chút khách khí nói, sắc trời đã tối, mời các vị dẹp đường hồi phủ đi thôi.
Bởi vì cách hành quán rất gần, nên cũng không cần đi xe ngựa, Thái úy một ngày nay đã uống liền hai đốn rượu, nên thật sự cũng có cảm giác lâng lâng, vì thế liền mang theo Ngọc Châu đi dạo xung quanh thạch kính.
Lúc này mặt trời chiều ngã về Tây, nhánh cây bên đường mang theo cảm giác về đêm giữa rừng núi, ẩm ướt mà cọ trên vạt áo và góc váy, mang theo từng trận lạnh lẽo, khiến cho Ngọc Châu bất giác ôm chặt hai tay.
Đúng lúc này, Thái úy vẫn luôn đi nhanh ở phía trước đột nhiên bước chân dừng lại, quay trở về, cởi áo choàng của mình xuống khoác lên người Ngọc Châu.
Ngọc Châu hơi quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Thái úy, thấp giọng nói: “Nơi này không có ai khác, Thái úy không cần chu đáo như thế.”
Cánh tay đang đưa ra của Nghiêu Mộ Dã cứng đờ, một tay nắm lấy cánh tay của nàng, nói: “Ý của nàng là gì?”
Ngọc Châu cảm thấy mới vừa rồi mình đã uống quá nhiều rượu ngũ chi, nhất thời đã bộc lộ ra cảm xúc thật sự không nên, vì thế liền mềm giọng nói: “Đêm trong núi lạnh lẽo, Thái úy vẫn nên mặc vào đi, miễn cho mình cảm lạnh.”
Nhưng một trận hỏa khí bị Thái úy đè nén cả ngày nay lại có chút không kìm nén được, kéo nàng vào trong ngực nói: “Nàng còn nhớ rõ hai người đã hòa li? Cuộc đời này vốn dĩ nàng không nên có bất kì quan hệ gì với hắn, không nên có liên quan gì với nhau nữa! Nhưng bản lĩnh chỉ trong chốc lát, đã ngồi uống rượu với nhau, nếu ta đến trễ, rượu ngũ chi này thông qua năm chi, lẽ nào nɠɵạı trừ tứ chi*, thì “một chi” của tên ma bệnh bị phế đi kia còn muốn suy diễn ra chuyện vượt tường?”
*Chi: Chi ở đây trong tứ chi cơ thể người, cùng âm với từ “chi” trong nhánh, cành cây
*Chi: Chi ở đây là chỉ tứ chi cơ thể con người
Ngọc Châu thử giật giật thân mình, hỏa khí cũng bị cánh tay đang siết chặt lấy mình mà trút ra, trừng mắt nhìn thẳng nói: “Ngay cả khi là có quan hệ, cũng không tránh khỏi cặp mắt sắt bén của Thái úy, ngài còn khẩn trương như vậy làm gì, chi nha chẳng phải đều bị khí chua của Thái úy làm cho khô héo hết rồi sao! Trước kia Thái úy có nói qua, tuyệt không can thiệp vào việc của Ngọc Châu, giờ chẳng lẽ ngài… đánh rắm không được?”
Thái úy cười, chẳng qua nụ cười này có chút lạnh người: “Không hổ là uống dược thiện a, lá gian to không ít, nàng nói lại một lần nữa ta xem!”
Lúc này cảm giác say dâng lên, trong lúc nhất thời Ngọc Châu không còn quan tâm gì nữa, môi anh đào hé mở, hàm răng gằng từng chữ một mà nói: “Ngài nói chuyện không tuân thủ lời hứa, tất cả đều là…um…”
Nói được một nữa, Thái úy liền hung tợn mà nhào đến, dùng môi lưỡi của mình trừng phạt cái miệng lỗ mãng kia, nghiêm khắc mà trừng phạt một phen.
Nhóm người hầu tự động tản ra, không muốn quấy rầy không gian nhã hứng của Thái úy.
Thái úy đem ŧıểυ nữ tử kia dính chặt trên thân cây đại thụ, đôi tay không ngừng sờ soạng, chặt chẽ mà vây khốn mỹ nhân trong lòng ngực.
Đợi đến khi Ngọc Châu thở dốc từng hơi, thân mình dần dần mềm yếu trong ngực hắn. Thái úy mới nhẹ buông môi nàng, thấp giọng nói: “Tự do khác ta có thể cho nàng, nhưng chuyện này thì không được! Ta không muốn nàng hướng mặt cười duyên với bất kì nam nhân nào khác! Nếu lần sau nàng còn dám như vậy, ta liền…”
“Ngài liền dứt khoát giải trừ hôn ước, tìm một nữ tử hiền đức an phận thủ thường, lúc nào cũng cười quyến rũ với một mình ngài!”
Ngọc Châu gương mặt ửng đỏ, nhưng đôi mắt vẫn linh động tinh tường, vẫn như cũ không biết sống chết mà khiêu khích hắn.
Thái úy nghe vậy, ngược lại lại bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên, nhướng mày.
Với những người từng đánh nhau với Nghiêu gia Nhị Lang của Đại Ngụy thì đều biết được, người này chính là càng chiến càng có tài cường ngạnh lãnh quái! Khi hắn lộ ra ý cười như vậy, cũng chính là hạ chú chết với người đó, cứ như vậy mà vây lấy người đó mà truy đánh, đánh đến chết mới thôi!”
“Giải trừ hôn ước, để nàng quay về gương vỡ lại lành với tên kia? Nghĩ đến mỹ mãn như vậy? Lần sau còn dám cười với người khác, ta liền khiến cho nàng lớn bụng, đóng cửa cái cửa hàng ngọc bích kia, theo ta hồi phủ mà dưỡng thai!”
Ngọc Châu trương môi anh đào nghe Nghiêu Mộ Dã mặt không đỏ tâm không loạn nói những ngôn từ lỗ mãng kia, quả thật không thể tin được cái cánh tay trần trụi, lộ ra khối cơ bắp mãnh thú của nam nhân trước mắt này, cùng với quý công tử con nhà thế gia nho nhã nhẹ nhàng ở bàn rượu trang viên kia là cùng một người!
“Nghiêu Mộ Dã!” Đời này Ngọc Châu chưa bao giờ tức giận như vậy, tức đến mức dậm chân kêu lớn.
Nghiêu Mộ Dã ngược lại cười thật nho nhã: “Ngoan, ba chữ thì quá mệt, nếu là gọi theo thói quen, ta cũng không ngại để nàng hoài niệm một chút, gọi ta là “Kính Đường” càng tốt!”
“…xú hỗn đản…ngô…”
Ngày đó sau khi từ trên núi trở về, Giác nhi phát hiện tài nghệ điêu khắc ngọc của ŧıểυ thư lại tăng thêm kỹ xảo mới, mỗi khi Lục cô nương tạo hình đến một nữa, không biết nhớ đến chuyện nháo người gì, lại cắn môi trừng mắt, hung hăn đục cái lỗ đóng đinh xuyên qua, viên ngọc liêu được tạo hình đến một nữa kia, nhất thời hỏng bét hầu như không còn gì.
Sau khi Lục cô nương tạc hỏng liên tiếp ba khối ngọc, Giác nhi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, thẳng thừng nói: “Lục cô nương, mặc dù hiện tại chúng ta được Tiêu gia bán cho ngọc liêu giá rẻ, nhưng như vậy người cũng không thể lãng phí a! Nếu không người nên đổi sang cái tạo hình khác đi, chớ lại sử dụng kỹ xảo xỏ lỗ đóng đinh đó!”
Ngọc Châu nghe xong cũng hồi phục lại tinh thần, thật sự đau lòng khi mà mình làm hỏng ngọc liêu.
Nghiêu Mộ Dã quả thật là mệnh số kiếp của nàng! Lại còn ảnh hưởng đến tâm tình điêu khắc ngọc của nàng, nếu như có thể sử dụng cây phất trần, nàng liền đem hắn hung hăng mà phất xuống thì tốt rồi!
Vậy mà khi tỉnh lại sau lần say rượu đó, nàng lại không nổi giận với hắn được.
Đào thần y đã khai phương thuốc mới cấp cho Vương Côn, nhưng lại thiếu duy nhất một dược liệu trân quý trong cung, rất khó lấy được, nhưng khi Thái úy lần nữa đến bái phỏng Đào thần y, lúc này nghe được, liền lập tức mệnh cho trạm dịch truyền tin, ngày đêm vận chuyển đem vật ấy tới, cũng luôn dặn dò Đào thần y, nhất định phải tận tình điều dưỡng cho Vương công tử, nếu thiếu cái gì thì dù có vượt lửa lội sông hắn cũng không chối từ.
Cổ đa͙σ nhiệt trường (chân thành nhiệt tình), chiếu cố chồng trước của vị hôn thê như huynh đệ hiệp sĩ chi phong, khiến cho Đào tiên sinh vô cùng cảm động, Nghiêu Thái úy quả thật là một trân quân tử! Khó trách có thể chiếm được lòng của Lục ŧıểυ thư! Càng tha thiết mà dặn dò Ngọc Châu, nên quý trọng rộng lượng với phu quân, mặc dù khoảng cách hai người bọn họ cách nhau khá xa, nhưng cũng không đến nỗi không tạo ra được một đoạn giai thoại thiên cổ!
Nhưng đích xác thì Ngọc Châu đã vô thanh vô thức mà đối với Nghiêu Mộ Dã sinh ra cảm giác nhớ nhung.
Lần gần nhất, nàng nhận ra dường như cuộc cãi vả trong núi ngày hôm đó là do nàng không hiểu chuyện, nhưng sự ấm ức trong lòng khiến nàng nhất thời không phân biệt được thị phi đúng sai, không thể nói rõ thành lời.
Làm hại nàng giờ đây mỗi khi nhìn thấy Nghiêu Mộ Dã, đều cảm thấy hàm răng sinh ra cảm giác ngứa ngáy, muốn hung hăng chạy đến cắn vảo gương mặt đang trương ra vẻ đa͙σ mạo của hắn.
Vì thế khi đang chìm trong cảm giác hoan ái vui sướиɠ, nàng thật sự đã làm như vậy.
Nghiêu Mộ Dã đem nàng đè dưới thân, duỗi tay nhéo nhẹ cái miệng nhỏ của nàng, nói: “Từ khi nào lại học được cái tật xấu này? Ta làm cho nàng quá thoải mái sao? Bất quá đợi sau khi chúng ta hồi Kinh nàng phải sửa lại cái tật này, bằng không trên mặt phu quân của nàng sẽ in đầy dấu răng, chẳng phải là không cách nào thượng triều sao?”