- Thời gian một tháng cũng chẳng bao lâu, ta đến Hắc cốc sẽ sáng tỏ mọi việc, chớ nóng ruột như thế làm gì?
Trần Gia Lân kêu hừ một tiếng nói:
- Nghi vấn này khiến ta khó chịu từ lâu ta không muốn đợi chờ nữa, phải biết ngay bây giờ mới được.
Thất Tâm Nhân nói:
- Ngươi cố gắng nhẫn nại thêm chút ít nữa đi! Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không được!
Thất Tâm Nhân vẫn bình tĩnh nói:
- Chẳng lẽ lại đánh nhau nữa sao?
Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào trả lời ngay:
- Đành phải thế thôi!
Hắn vừa nói vừa nghĩ bụng: "Dù ngươi có thân pháp thần kỳ đến đâu, ở trong phòng đóng kín cửa như vậy ngươi quyết không chạy khỏi đây đâu".
Chẳng biết cố y hay là thực tình, Thất Tâm Nhân thở dài một tiếng nói:
- Ta không muốn đánh nhau với ngươi, tại sao... chúng ta phải đánh nhau cơ? Trần Gia Lạc cười lạnh lùng một tiếng:
- Chớ giả vờ làm gì nữa, tại sao không muốn động thủ với ta? Thất Tâm Nhân khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi không hiểu đâu!
Trần Gia Lân nói giọng ngông cuồng:
- Ta cũng không cần hiểu làm gì, ngươi không nói, thì ta động thủ, hai con đường ngươi cứ chọn một đi.
Trời đã hoàn toàn sáng hẳn, đã có khách qua lại ngoài lối đi cửa phòng, Thất Tâm Nhân đứng dậy, thò đầu nhìn ra cửa sổ nói:
- Đây là điếm khách, nếu động thủ ắt làm kinh động mọi người trong điếm, ta khuyên ngươi nên nhẫn nại thêm một khoản thời gian nữa.
Trần Gia Lân suy nghĩ lại, quả thật y thấy chẳng sai chút nào, nơi đây chẳng tiện động thủ, thế nhưng di chuyển đi địa điểm khác, thì y sẽ bỏ chạy cho mà coi, nhất thời hắn không biết xử trí thế nào.
Hình như Thất Tâm Nhân đọc được tâm ý của Trần Gia Lân, y lên tiếng nói tiếp:
- Ngư Lang, trong vòng một tháng ngươi cùng sư mẫu ngươi đến Hắc cốc, chúng ta sẽ gặp mặt lại, đến lúc đó tất cả vấn đề sẽ được giải quyết triệt để. Ta ắt không lẩn chốn như trước kia đâu, ngươi cứ yên tâm đi.
Trần Gia Lân chợt nghĩ ra khi sắp đến Nam Xương mẫu thân từng căn dặn nếu gặp lại người giả tạo Ngư Lang, quyết phải diệt trừ đối phương, thế nhưng thời điểm này bất tiện động thủ, bây giờ y đã nói như vậy đành phải đợi đến ngày dự ước, thế rồi hắn khoát tay nói:
- Cũng được, vậy chúng ta hẹn gặp lại tại Hắc cốc, ngươi cứ tự nhiên. Thất Tâm Nhân không nói gì nữa, đẩy cửa bước ra ngoài luôn.
Trần Gia Lân không chợp mắt được nữa, ước hẹn Hắc cốc đã làm cho hắn thấp thỏm bất an. Không cần phải nói đương nhiên mẫu thân phải động dụng toàn bộ nhân lực của Thiên Hương môn đi dự ước rồi, còn phía Hắc cốc cũng phải có sự chuẩn bị thật kỹ càng, hậu quả thế nào không ai tiên liệu được trước được.
Điều đáng lo ngại nhất là với võ công hiện nay của thầy trò Hắc cốc quái nhân chưa ai xứng đáng là đối thủ của họ.
Còn trình độ võ công của mẫu thân cao thâm đến cỡ nào thì không biết, nhưng e rằng ắt không trội hơn Hắc cốc quái nhân.
Nếu như phía Thiên Hương môn thắng trận đánh này và diệt được cường thù đại địch, lúc đó chớ hòng mẫu thân hồi đầu. Nếu bại trận thì may ra lão nhân gia còn đắn đo suy nghĩ, nhưng theo tính tình của mẫu thân ngoại trừ chết, bằng không bà ta chẳng bao giờ chịu khuất phục, đồng thời nhóm cao thủ tiền bối Thiên Ngoại Tam Ông đã bắt đầu chuẩn bị mở cuộc tấn công. Nêu họ phối hợp hành động với Hắc cốc quái nhân thì Thiên Hương môn ắt phải hủy diệt không sai.
Cuối cùng hắn cảm thấy rằng chỉ còn cách khuyên mẫu thân kịp thời giải tán môn bộ tà ác, đồng thời không dự ước hẹn Hắc cốc, mình cùng mẫu thân dẫn theo ấu nhi Ngọc Lang ẩn tích giang hồ, thế nhưng không biết mẫu thân có bằng lòng hay không?
Vậy thì mãi mãi không làm sáng tỏ được vấn đề nghi vấn kiếm cùn và tuyệt chiêu rồi? Hơn nữa mình đã nhận lời với Thất Tâm Nhân sẽ truyền khẩu tin đến mẫu thân, đường đường là một võ sĩ lại nuốt lời được sao?
Không có cách nào hay cả, cuối cùng hắn nghĩ rằng chỉ có biện pháp dốc toàn bộ công lực của mình bảo hộ mẫu thân tránh khỏi nan hung hiểm, ngoài ra không còn biện pháp nào hay hơn nữa.
Hắn suy nghĩ đến đây liền cảm thấy nhẹ nhõm ngay.
Thế rồi Trần Gia Lân chuẩn bị lên đường quay trở về Nhiêu Châu, đến Hoa Nguyệt Biệt Trang gặp mẫu thân để thương lượng đại sự kiện này.
Vì cửa phòng không cài chốt, bỗng có một bóng người đẩy cửa bước vào, đối phương chính là Hồng Hoa sứ giả Công Tôn đại nương, bà ta không bịt mặt, có lẽ vì giữa thanh thiên bạch nhật sợ kinh thế động tục nên bà ta không tiện bịt mặt cũng nên.
Lần đầu tiên hắn trông thấy chân diện thực của y. Trần Gia Lân thấy vậy liền trầm giọng hỏi:
- Công Tôn sứ giả đến đây ắt phải có cố tật gì đây? Sắc mặt Công Tôn đại nương trầm trọng nói:
- Thưa thiều môn chủ, nhiệm vụ đêm qua có thành công chăng? Lòng Trần Gia Lân trầm xuống, suy nghĩ giây lát, ấp úng nói:
- Không thành công!
Sắc mặt Công Tôn đại nương lại thay đổi lần nữa, trầm giọng nói:
- Tại sao vậy?
Chỉ trong bỗng chốc này Trần Gia Lân đã suy nghĩ ra một cách đồi đáp, hắn nghiêng đầu sang một bên nói:
- Sự việc xảy ra bất ngờ, đối phương đã cảnh giác không tìm được ai cả. Công Tôn đại nương cau mày lại nói:
- Thiếu môn chủ, la lùng thật sao không thấy Phỉ tôn giả không quay trở về vậy? Trần Gia Lân giả làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Thế sao? Vào lúc canh tư hai chúng tôi chia tay, có lẽ... y đi làm việc gì khác cũng nên.
Công Tôn đại nương lắc đầu nói:
- Không thể được, Phỉ tôn giả không nhận lệnh làm việc gì khác... Trần Gia Lân nhún vai một cái, nói:
- Thế thì ta biết rồi!
Mặc dù bề ngoài hắn làm ra vẻ thản nhiên nhưng trong lòng thấp thỏm bất an. Hai người cùng đi chung làm một việc, một người mất tích, dù gì hắn cũng khó giải thích. Bây giờ đối diện với Công Tôn đại nương thì qua mặt dễ dàng, nhưng sau này gặp mẫu thân thì chẳng đơn giản đâu, song sự việc cũng đã xảy ra rồi, đành phải chịu thôi ngoài ra không còn biện pháp gì hết.
Công Tôn đại nương cau mày nói:
- Sự biến ư?... Chắc không đến nỗi đâu, Phỉ tôn giả chẳng phải nhân vật tầm thường, nhìn chung đương kim võ lâm chẳng có mấy ai là đối thủ của lão, có lẽ lão bận việc gì cũng nên.
Công Tôn đại nương tiếp:
- Có thể nào bọn Huyết Chưởng Quỷ thừa lúc Phỉ tôn giả đơn chiếc đã âm thầm hạ độc thủ rồi ư?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật nảy người lên, mặc dù đây là lời suy đoán của y, thế nhưng sự kiện này quyết không thể đổ tội lên đầu phụ tử Huyết Chưởng Quỷ, hắn suy nghĩ giây lát, nói:
- Không, hai chúng tôi chia tay tại cổng thành, chính mắt ta trông thấy Phỉ tôn giả vào thành.
Công Tôn đại nương trầm ngâm nói:
- Thế thì lạ thật!
Y vừa nói vừa móc túi lấy ra một bông hoa màu vàng kim ra, nói:
- Mời thiếu môn chủ hãy xem bông hoa này?
Trống ngực Trần Gia Lân đập thình thịch không dừng, thất kinh nói:
- Mẫu Đơn kim lệnh, việc gì đã xảy ra thê? Công Tôn đại nương nói:
- Kim lệnh này là vật mà Phỉ tôn giả đã mang trong người, ta phát hiện trong bụi rậm, gần trại viện của Huyết Chưởng Quỷ.
Nói xong, y đưa cặp mắt sáng như điện quang nhìn chòng chọc vào mặt Trần Gia Lân. Trần Gia Lân thầm kêu lên một tiếng hỏng việc. Tại sao Huyết Thủ Thiều Đông chôn cất thi hài lại không chú ý đến điểm này, đây là một sơ xuất lớn lao, quả thực khó che dẫu vô cùng.
Thế ròi hắn cố trấn tĩnh tinh thần lại nói:
- Ta chưa hề trông thấy Phỉ tôn giả đưa kim lệnh ra, có lẽ y bất cẩn đánh rớt chăng? Công Tôn đại nương thu hồi ánh mắt nói:
- Nếu hôm nay vẫn không thấy y trở về, đành phải trình chủ nhân định đoạt vậy. Phải rồi, chủ nhân đã phi báo, sau khi xong việc mời thiếu môn chủ lập tức trở về Hoa Nguyệt Biệt Trang!
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Ta định đến biệt trang đây! Công Tôn đại nương nói:
- Ở bờ hồ có du thuyền của biệt trang, thiếu môn chủ cứ trực tiếp đi bằng du thuyên cũng được!
- Được!
- Thiếu môn chủ còn điều gì chỉ thị nữa chăng?
- Ồ! Hãy động viên tất cả lực lượng tại nơi đây của bản môn tra khám tung tích của Phỉ tôn giả!
- Hạ tọa tuân lệnh!
- Công Tôn sứ giả có việc chi cứ đi tự nhiên.
- Hạ tọa xin cáo từ!
Sau khi Công Tôn đại nương đi khỏi, Trần Gia Lân cũng lập tức thanh toán tiền phòng, đi ra phía tây môn chạy vòng ra hướng bờ hồ.
o0o
Đây là con lộ nhỏ chỉ một kỵ mã đi lọt qua mà thôi, ngày thường rất ít người đi qua con lộ này.
Một nữ ni trẻ tuổi ngồi trên tảng đá sát mép đường, chẳng biết y đợi người hay là ngồi nghỉ ngơi đây.
Trần Gia Lân kéo nón rơm thấp xuống, từ từ đi từng bước một, trong lòng nhiều tâm sự, nhưng chẳng thể chẳng đi.
- A Di Đà Phật!
Âm thanh thanh thoát êm tai, y như tiếng đại hồng chung từ trong cổ miếu nơi núi thẳm văng vẳng tới.
Trần Gia Lân động lòng dừng bước lại, lấy ngón tay đẩy nón rơm lên, phóng mắt nhìn tới trước, bất giác giật bắn người lên. Nữ ni ngồi trên tảng đá sát lộ, chính là đệ tử của quái ni tại Tuyệt Thế am, trên Cửu Lĩnh sơn, mình mới gặp đối phương ở trong núi Hoài Ngọc Sơn cách đây vài hôm, y từng hỏi thăm tung tích phụ thân và nói rằng phen này xuống núi vì một món nhân quả, tại sao lại xuất hiện ở nơi đây vậy?
Nữ ni trẻ tuổi từ từ ngồi dậy, chắp tay nói:
- Chào thiếu thí chủ, hân hạnh được gặp lại! Trần Gia Lân cũng chắp tay trả lễ nói:
- Tiểu sư thái ngồi nơi đây đợi chờ tại hạ ư?
Nữ ni trẻ tuổi khép đôi lông mày nói:
- A Di Đà Phật, hữu duyên mới được tương kiến như thế! Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày lên, nói:
- Có điều chi chỉ giáo chăng?
Nữ ni trẻ tuổi đưa cặp mắt sáng như điện chăm chăm nhìn vào mặt Trần Gia Lân, chậm rãi nói:
- Tiểu ni có vài lời xin được khuyên bảo thiếu thí chủ, sóng gió giang hồ khá hung hiểm. Hồi đầu tức thị ngạn, tự cổ chí kim mộng anh hùng cuối cùng vẫn trống không, tiền căn tiểu thí chủ thâm hậu, đúng ra là người đại trí, nên phá mê trận sớm thoát ly chốn thị phi.
Trần Gia Lân nghe chẳng hiểu gì hết, ấp úng nói:
- Ý của thiếu sư thái... muốn bảo tại hạ quy y ngã phật ư? Nữ ni trẻ tuổi chắp tay nói:
- A Di Đà phật, ngã Phật chỉ phổ độ người hữu duyên, tiểu ni nói thế, chỉ khuyên bảo tiểu thí chủ sớm xa lánh chốn thị phi giang hồ, chớ vì hư danh mà thọ hại!
Trần Gia Lân nửa hiểu nửa không nói:
- Tại hạ luôn luôn không cầu danh mà cũng chẳng ham lợi, chỉ làm những gì nên làm thế thôi...
Nữ ni trẻ tuổi khẽ gật đầu nói:
- Thế cũng hay đấy, nhưng mà... bến mê khó qua, chúng sinh thường chìm đắm bên trong mà chẳng tự giác.
Trần Gia Lân không hiểu vì sao tiểu ni cô này lại nói đạo pháp với mình như thế, hơn nữa y lại cố tình ở giữa đường chờ đón mình, chàng động lòng nói:
- Tại hạ đần độn chẳng hiểu thiền cơ, mong tiểu sư thái thẳng thắn chỉ giáo? Nữ ni trẻ tuổi nghiêm sắc mặt lại nói:
- Vậy thì tiểu ni xin nói thẳng vậy, tất cả phạm vi của Thiên Hương môn, trên thì thiên than dưới thì nhân oán, thiên lý công bằng xử phạt công minh, tốt nhất tiểu thí chủ tự giữ mình trong sạch, chớ sa vào bùn lầy, cả đời tiên sư hành chính đạo, e rằng không chấp nhận hành vi của tiểu thí chủ.
Bấy giờ Trần Gia Lân mới vỡ lẽ, thì ra đối phương bảo mình thoát ly Thiên Hương môn, thực ra chàng vốn dĩ không phải là một thành viên của Thiên Hương môn, sở dĩ còn vương mắc là hoàn toàn vì mối quan hệ mẫu tử, thế nhưng người ngoài cuộc không thể nào biết sự kiện này, có điều quái lạ là tại sao tiểu ni cô này lại can thiệp hành động của mình?
Hắn suy nghĩ đến đây, động lòng hỏi:
- Tại hạ không hiểu động cơ gì đã thúc đẩy tiểu sư thái quan tâm đến vấn đề này?
Nữ ni trẻ tuổi nói tiếp:
- Phật môn chứ trọng hai chữ nhân quả, có nhân mới có quả, tiểu thí chủ chớ thắc mắc điều này làm gì. Kiếp số sắp khởi, chỉ có kẻ đại trí tuệ mới thoát hiểm, mong tiểu thí chư hãy bảo trọng.
Trần Gia Lân nghe đến bốn chữ kiếp số sắp khởi, bất giác giật bắn người lên, bốn chữ này muốn ám chỉ gì ư?
Thất Tâm Nhân đưa ra hẹn ước Hắc cốc.
Thọ Ông thì phát ra tối hậu thông điệp. Hình như ba sự kiện này không bàn bạc mà hợp ý nhau, cũng có nghĩa nói rằng thời điểm các phe phái chuẩn bị hành động tấn công Thiên Hương môn sắp sửa đến nơi rồi. Nhưng hiện tượng này đúng là gió thổi báo dông tố sắp tới, chẳng biết hai thầy trò tiểu ni cô này có tham dự hành động phen này chăng?
Nếu họ cũng là một thành viên trong chuyến hành động này, vậy thì đúng là ngày tận cùng của Thiên Hương môn rồi.
Mồ hôi trên trán Trần Gia Lân toát ra lấm tấm.
Mẫu thân là con gái của Giang Hồ Đồ Phu nhất đại nhân ma năm xưa, đồng thời chính lão nhân gia bà ta đã gây nên huyết án bách nhân chủng, một khi lịch sử của mẫu thân được công bố ra, không cần phải nói cũng biết rằng bốn phương tám hướng hết thảy đều là đại địch cả. Trông tình hình chuyến đi biệt trang lần này, chính là giai đoạn cuối cùng mà hai mẫu tử phải lật lá bài ra, nếu mẫu thân vẫn ngoan cố...
Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa, đầu sắp phải nổ tung lên bây giờ.
Nữ ni trẻ tuổi trông thấy hắn lẳng lặng một hồi thật lâu mà không lên tiếng, y lại nói:
- Tiểu thí chủ, tiểu ni xin nói rõ ràng hơn chút nữa, ngươi chớ tham đắm hư danh thiếu môn chủ mà phải lạc vào kiếp số này.
Trần Gia Lân bỗng ngước đầu lên nói giọng cương quyết:
- Đa tạ tiểu sư thái đã chỉ điểm, tại hạ sẽ có cách tự xử trí. Xin cáo từ vậy! Nói xong, chắp tay xá một xá, phi thân chạy như gió
o0o
Hai mẫu tử Trần Gia Lân ngồi đối diện trong một căn phòng khá hoa lệ ở hậu viện biệt trang.
Gương mặt Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh như băng cất giọng lạnh lùng nói:
- Gia Lân, mẹ quả quyết sự mất tích của Phỉ tôn giả ắt phải có quan hệ với bọn Thiên Ngoại Tam Ông, có thật con chẳng hay biết gì không?
Trần Gia Lân khẽ lắc đầu không nói gì nhưng tâm tình và sắc mặt của hắn vô cùng nặng nề.
Mẫu Đơn lệnh chủ vỗ lên bàn một cái thật mạnh, căm phẫn nói:
- Ta phải trả đũa mới được, cho chúng biết tay ta! Trần Gia Lân van xin nói:
- Mẹ, con lạy mẹ, hãy dừng tay đi, nếu cứ tiếp tục thế mẹ sẽ được gì nào? Mẫu Đơn lệnh chủ nổi giận đùng đùng quát:
- Ta không thể lui khỏi giang hồ trong tình huống như vậy, ta không thể, ta không thể...
Lòng Trần Gia Lân đau như cắt, trầm giọng nói:
- Mẹ, quật cường háo thắng, kết quả chứng minh được gì nào?
- Ngươi dạy dỗ ta ư?
- Hài nhi không dám, chỉ khuyên can mẹ thôi!
- Thôi được, tạm thời chớ nói vấn đề này đã, con bảo rằng có đại sự kiện nói lại với mẹ hay, sự kiện gì vậy?
Trần Gia Lân trầm tư giây lát nói:
- Hắc cốc quái nhân phái đệ tử của y truyền tin cho hài nhi, mời mẹ trong vòng một tháng đến Hắc cốc kết liễu công án năm xưa.
Mẫu Đơn lệnh chủ trợn to hai mắt, hớt hải nói:
- Hắc cốc quái nhân, y chưa chết sao? Trần Gia Lân nói:
- Vâng, đối phương chưa chết.
Mẫu Đơn lệnh chủ nghiến răng nói:
- Con biết chút nào về lai lịch đối phương chăng?
Trần Gia Lân nói:
- Hài nhi cũng chẳng biết mảy may lai lịch của đối phương cả!
Mẫu Đơn lệnh chủ cúi đầu trầm tư giây lát sau đó ngước đầu lên nói:
- Được, mẹ sẽ đến dự ước hẹn của y! Trần Gia Lân ngập ngừng nói:
- Mẹ không đi có được không?
Hai mắt của Mẫu Đơn lệnh chủ chiếu luồng sáng kinh người, cất giọng lạnh lùng nói:
- Tại sao không đi? Trần Gia Lân nói:
- Đến dự đại hội không tốt lành, hơn nữa chúng ta chẳng rõ lai lịch và ý đồ của đối phương, vậy thì mạo hiểm lắm!
Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng một tiếng dài, nụ cười âm trầm đáng sợ hơn lúc bà ta nổi cơn thịnh nộ, nếu chẳng vì hai bên có quan hệ mẫu tử, quả thực Trần Gia Lân đã bỏ chạy mất.
Bà ta lên tiếng nói giọng lạnh như tiền:
- Gia Lân, con tưởng mẹ sợ chăng? Mẹ không sợ hãi gì hết, nếu mẹ là hạng nữ nhân sợ đông sợ tây thì không dựng nên Thiên Hương môn và cũng chẳng có danh xưng Mẫu Đơn kim lệnh.
Lòng Trần Gia Lân săn lại, hắn ta nhìn ra mẫu thân chưa có hiện tượng tỉnh mộng, hắn bèn nói giọng đau thương:
- Thưa mẹ, đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ, mà là...
- Là thế nào?
- Là vấn đề hậu quả, vì lão nhân gia người là mẹ, nên hài nhi không thể chẳng nói...
- Con vẫn có thể không thừa nhận người mẹ này, đồng thời con cũng có thể cấu kết với người ngoài đối địch với ta kia mà!
Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két, hai mắt đỏ ngầu nói:
- Thưa mẹ, chẳng phải mẹ từng nói rằng sẽ suy nghĩ về vẫn đề tạ tuyệt giang hồ chăng?