Tiếp theo tiếng gầm thét, Ngô Hoằng Văn đã xuất thủ tấn công ra một chiêu mạnh như vũ bão, y đã quyết tâm liều mạng.
Trần Gia Lân bất đắc dĩ đành phải vung kiếm ứng chiến.
Ngô Hoằng Văn quyết chí báo thù cho sư phụ, đã vung kiếm tấn công như điên cuồng. Y chỉ tấn công chứ không lo thế thủ, đây là lối đánh liều mạng, tức thì kẻ hở lộ ra ngoài hết, đương nhiên Trần Gia Lân không thể nào đả thương y được cả.
Thế đánh của Ngô Hoằng Văn y như hổ điên vồ mồi, Trần Gia Lân lấy làm luống cuống, nếu cứ đánh tiếp tục cũng chẳng giải quyết được gì hết, nhưng Ngô Hoằng Văn không chịu nghe lời giải thích của hắn cũng đành phải bó tay thôi.
Cũng ngay lúc hai người đang đấu với nhau rất quyết liệt, bỗng có một bóng người bay vọt tới hiện trường, hét to một tiếng:
- Hãy dừng tay lại nào!
Cả hai người song song nhảy lui ra sau hết, đưa mắt nhìn tới trước, thì ra người vừa xuất hiện chính là Điên Ông.
Ngô Hoằng Văn bi phẫn nói:
- Lão tiền bối, gia sư...
Điên Ông ngắt lời y, nói giọng bi thương:
- Lão phu biết rồi, chính lão phu phát hiện lệnh sư thọ hại trước, rượt theo cả nửa ngày trời vẫn không thấy tung tích hung thủ...
Ngô Hoằng Văn ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẻ hung thủ không phải là hắn?
Điên Ông nói:
- Thoạt tiên lão phu cũng phán đoán chính tiểu tử đánh cá này đã gây nên. Về sau mới thấy hắn như người mất hồn đâm đầu chạy về hướng này, lúc đó không phải hắn hạ thủ. Nếu bảo rằng giết người sau đó chặt đứt tứ chi thì hắn quyết không khi nào làm vậy. Lão phu rất tin tưởng hắn.
Trần Gia Lân thở phào một cái nói:
- May mà gặp lão tiền bối đến, vãn bối có miệng mà nói chẳng được, Văn đệ cứ khẳng định là vãn bối gây nên án huyết này.
Tức thì Ngô Hoằng Văn ổn định tinh thần xúc động nói:
- Vậy là ai?
Điên Ông nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, nói:
- Luận về võ công của lệnh sư, hạng nhân vật tầm thường chớ đụng được lão, đừng nói vấn đề giết lão làm gì, đương nhiên là người hạ thủ ắt là một nhân vật đáng sợ. Có điều khó hiểu là vết thương chí mạng của lão do loại binh khí cùn đầu đả thương. Ở chốn giang hồ ngoại trừ Hắc cốc quái nhân và tiểu tử đánh cá này ngoài ra còn ai sử dụng kiếm cùn nữa ư?
Trần Gia Lộc sực nhớ ra một người, quái kêu nói:
- Ồ! Vãn bối biết ai rồi!
Hai mắt Điên Ông bỗng sáng ngời, nói:
- Ai thế?
- Thất Tâm Nhân!
- Thất Tâm Nhân là nhân vật thế nào?
- Một thư sinh bịt mặt bận áo xanh, y sử dụng kiếm cùn, đồng thời lại biết thi triển chiêu của sư môn vãn bối, công lực cao hơn vãn bối. Y còn một người tỷ tỷ, hành động của hai tỷ đệ y thảy đều thần bí khó lường...
Ngô Hoằng Văn xúc động nói:
- Có phải kẻ chính từng giả mạo Ngư Lang ư? Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Đúng thế, chính là y đấy!
- Y chính là thủ hạ Mẫu Đơn lệnh chủ?
Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Vậy thì tại sao ngươi lại hạ độc thủ với gia sư như thế? Trần Gia Lân cau mày lại nói:
- Ta chỉ suy đoán thế thôi, phải chờ chứng minh sự thật đã, phán đoán theo phương diện kiếm cùn và tuyệt chiêu, rất có thể y là môn hạ của Hắc cốc quái nhân bị gia mẫu sử dụng Phích Lịch đạn hủy diệt lệnh sư là tôn giả của Thiên Môn Hương, đối phương vì báo thù có lẽ đã hạ độc thủ với lệnh sư.
Điên Ông gật đều lia lịa nói:
- Có lý, ngươi phân tích rất có lý
Ngô Hoằng Văn đưa mắt nhìn Trần Gian Lân nói:
- Nhị ca, ngươi không trách đệ đã mạo phạm lúc nãy chứ? Trần Gia Lân khẽ cười một tiếng nói:
- Đương nhiên không thể trách cứ đệ rồi, ta biết tâm trạng của đệ!
Ngô Hoằng Văn nghiến răng nói:
- Đệ phải tìm Thất Tâm Nhân đòi món nợ máu này mới được... Trần Gia Lân xua tay nói:
- Tam đệ chớ vội, sự việc phải chờ chứng thực trước đã, để ta lo việc này cho, hơn nữa lệnh sư mà còn thọ nạn, đệ quyết không phải đối thủ của y đâu.
Ngô Hoằng Văn căm phẫn nói:
- Thù sư không đội trời chung, còn thiết gì chết sống nữa! Điên Ông trầm ngâm nói:
- Việc này để tiểu tử họ Trần lo cũng được, thế nhưng...
Lão vừa nói tới đây đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân giây lát, sau đó nói tiếp:
- Cần phải làm sáng tỏ một vấn đề trước, Mẫu Đơn lệnh chủ là mẹ đẻ của người, đương nhiên ngươi không thể chống lại bà ta, nhưng nhóm người lão phu vì công nghĩa võ lâm quyết phải đối địch với bà ta tới cùng, ngươi sẽ đứng ở lập trường thế nào đây?
Đây là điều Trần Gia Lân không dám suy nghĩ, đồng thời rất sợ đề cập đến vấn đề này, thế mà Điên Ông đã đưa ra, tức thì hắn cảm thấy khó trả lời vô cùng.
Tình thâm và chính nghĩa cái nào nặng cái nào nhẹ đây?
Một võ sĩ quyết phải nói thì phải hành chứ không thể trả lời suông, nhất thời hắn đã ngẩn người ra tại chỗ.
Ngô Hoằng Văn trợn to hai mắt, đây cũng là điều mà y muốn hỏi, vì giữa y và Trần Gia Lân có thêm một mối quan hệ, đương nhiên y cần biết chí hướng của hắn.
Điên Ông lại nói tiếp:
- Lão phu biết ngươi khó xử về vấn đề này, bây giờ tạm thời chớ có đề cập đến việc này trước, một người có trí tuệ ắt biết hành động theo lẽ phải, ta tin chắc rằng ngươi quyết không hành động trái với chính nghĩa đâu.
Mặc dù câu nói này trông có vẻ giản dị nhẹ nhàng, nhưng lão đã ám chỉ một cách mãnh liệt hướng đi của Trần Gia Lân rồi.
Trần Gia Lân là người thông minh, hắn thoáng nghe thế liền hiểu ngay, bèn nghiêm sắc mặt nói:
- Không, vãn bối thanh minh ngay bây giờ, vãn bối có hướng đi của vãn bối, dám tuyên thệ rằng quyết không khi nào hành động trái với hai chữ chính nghĩa.
Điên Ông gật đầu nói:
- Khá lắm, chỉ cần một câu nói này của ngươi cũng đủ rồi! Dứt lời lão quay sang nói với Ngô Hoằng Văn.
- Bây giờ hãy lo hậu sự cho lệnh sư trước, người võ lâm chúng ta không theo nghi lễ thế tục, cứ an táng lệnh sư tại đây cũng được.
Ngô Hoằng Văn đi tới cạnh thi hài, tức thì nước mắt chảy ròng ròng xuống, năm xưa sư phụ được tôn xưng là Võ Lâm Sinh Phật chẳng may bị chế tâm thần, kết quả lại được một ác danh Huyết Thần, quả thật đây là điều thương tâm hết sức.
Bỗng nhiên Ngô Hoằng Văn thất kinh kêu lên một tiếng:
- Lão tiền bối, nhị ca, mau sang đây xem nào?
Điên Ông và Trần Gia Lân song song lượn mình lướt tới, Điên Ông nói:
- Có điều gì mà ngươi lại quái kêu lên như thế? Ngô Hoằng Văn chỉ tay vào di thể sư phụ, nói
- Màu da tím, đây là hiện tượng trúng độc.
Quả nhiên bấy giờ thi hài của Huyết Thần Đông Phương Vũ đã biến thành màu tím, người nhà nghề thoáng nhìn qua đã biết ngay trước khi Huyết Thần Đông Phương Vũ còn sống đã bị trúng kịch độc, Điên Ông căm phẫn nói:
- Gã này hung ác hết sức, có lẽ lệnh sư bị đánh độc trước, sau đó mới bị tàn sát.
Hai mắt Trần Gia Lân đỏ ngầu, hắn căm phẫn nhủ thầm: "Nếu quả thật đúng là do Thất Tâm Nhân gây nên, vậy thì thủ đoạn bỉ ổi này không thể tha thứ được rồi. Trông tình hình y vẫn còn ở lại trong núi, vì mình có mặt tại đây nên có lẽ y không dám hiện thân, sao bây giờ không triển khai lục soát biết đâu lại chẳng tìm gặp y kết liễu hết công án này luôn..."
Hắn suy nghĩ đến đây, bèn lên tiếng nói:
- Lão tiền bối, vãn bối xin được cáo từ trước!
Điên Ông đưa mắt chăm chăm nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi đi đâu thế?
- Tầm hung.
Điên Ông ngạc nhiên nói:
- Tầm hung ư?
- Vâng theo vãn bối phán đoán, hung thủ ắt còn trong núi này.
- Được, thế thì ngươi cứ việc đi đi. Ngô Hoằng Văn xúc động nói:
- Nhị ca tiểu đệ lo hậu sự cho gia sư xong sẽ đến tìm ngươi ngay. Trần Gia Lân nói:
- Tam đệ, xin thông cảm ta không thể giúp đệ lo việc chôn cất.
Nói xong, chắp tay xá biệt hai người, sau đó quay người chạy vào trong núi.
o0o
Ánh nắng ban mai soi cả một vùng sơn cốc, chim chóc kêu hót inh ỏi nghe thất êm tai, tất cả mọi cảnh vật yên lành làm sao.
Trần Gia Lân mở hai mắt ra, vươn vai một cái, sau đó chui ra hang đá, đưa mắt nhìn thế giới quanh mình ấm áp bên ngoài, hắn quên cả thân thế bất hạnh, đồng thời cũng quên luôn giang hồ quỷ quyệt hung hiểm, tạm thời đắm say trong đại thiên nhiên này.
Một bóng người lẳng lặng đến sau lưng hắn như một u linh hiện hình, hắn chẳng hay biết gì hết, mà thực ra bóng người nọ như một hồn ma bóng quỷ. Bóng người nọ cười tủm tỉm một tiếng.
Trần Gia Lân giật mình quay người ra sau sắc mặt của hắn bỗng nhiên thay đổi liên tục. Người vừa hiện thân chính là Thất Tâm Nhân mà hắn định kiếm, đối phương vẫn bịt mặt và bận áo xanh.
- Ủa ngươi bị sao thế?
Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Ta phải giết ngươi!
Thất Tâm Nhân ngạc nhiên nói:
- Giết ta, tại sao thế?
Da mặt Trần Gia Lân co rút lia lịa, trợn ngược hai mắt lên nói:
- Không ngờ thủ đoạn của ngươi lại cay độc như vậy, hơn nữa lại biết sử dụng độc. Thất Tâm Nhân thất kinh nói:
- Ngươi nói thế có nghĩa là sao?
Trần Gia Lân nghiến răng ken két, nói:
- Ta nói ngươi, Huyết Thần Đông Phương Vũ chết bằng cách nào vậy? Thất Tâm Nhân ngạc nhiên nói:
- Lạ thay, ta làm sao biết lão chết bằng cách nào? Trần Gia Lân kêu hừ một tiếng nói:
- Ngươi không biết ư?
- Diệu thật, Huyết Thần Đông Phương Vũ là tôn giả tọa hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ, cùng hung cực ác, nếu có chết là phúc cho mọi người, sao ngươi lại bênh vực cho lão ư?
Trần Gia Lân bất giác cứng họng ngẩn người trong giây lát, nói:
- Chớ nói về thân phận hành vi của lão trước làm gì đã, ta chỉ hỏi tại sao ngươi đã sử dụng thù đoạn tàn bạo như vậy để giết người mà thôi?
- Thủ đoạn tàn bạo thế nào?
- Trước thì đánh đập, sau đó giết người chặt tứ chi!
- Ha ha! Giết như thế hay lắm, người của Thiên Hương môn đáng được chuốc lấy hậu quả như vậy, tiếc rằng không phải ta đích thân hạ thủ mà thôi.
Trần Gia Lân ngẩn người tại chỗ, hắn không có lý do gì biện hộ cho người của Thiên Hương môn cả, thế nhưng vấn đề bây giờ chỉ can hệ mỗi một mình Huyết Thần mà thôi, thế rồi hắn đánh liều nói:
- Này Thất Tâm Nhân, chẳng phải ngươi giết lão đó ư? Thất Tâm Nhân lắc đầu nói:
- Không phải!
- Nói vậy, chốn giang hồ lại xuất hiện thêm một người sử dụng kiếm cùn nữa rồi? Thất Tâm Nhân giật mình nói:
- Kiếm cùn ư? Ngươi trông thấy đối phương sử dụng kiếm cùn sao? Trần Gia Lân nói:
- Không thấy bản thân hung thủ, chỉ căn cứ vết thương của kẻ chết nhận ra thế thôi. Thất Tâm Nhân trầm giọng nói:
- Được, hai ta chớ tranh luận làm gì, nếu như ta hạ thủ, ta không có lý do gì chẳng thừa nhận, vì kẻ chết chẳng có quan hệ gì với ngươi cả. Hơn nữa có thể nói rằng là kẻ thù của ngươi, vấn đề bây giờ kẻ giết người cũng sử dụng kiếm cùn, chúng ta cần làm sáng tỏ điều này mới được.
Nghe đối phương nói thế, Trần Gia Lân lại cứng họng ngẩn người tại chỗ, quả thực Thất Tâm Nhân phân tích rất có lý.
- Ngươi hãy nói thử xem, tại sao phải bênh vực Huyết Thần?
Trần Gia Lân cũng không muốn giấu giếm y làm gì, hắn thành khẩn nói:
- Sở dĩ kẻ chết làm công cụ giết người cho Mẫu Đơn lệnh chủ chính vì tâm thần bị chế, cho nên mới đổi tính, mới đây lão đã được vài vị chính nghĩa chí sĩ âm thầm giải trừ cấm chế, đang định nắm lấy cơ hội lập công chuộc tội, không ngờ lại bị người tàn sát một cách đột nhiên và chẳng hiểu nguyên nhân gì cả...
Thất Tâm Nhân trầm ngâm nói:
- Thế à... nhưng chẳng biết Mẫu Đơn lệnh chủ có phát giác Huyết Thần đã được giải cấm chế rồi chăng?
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Phát giác rồi, tối hôm qua bà ta từng hạ thủ giết lão. Thất tâm Nhân kêu ồ một tiếng nói:
- Sau đó thế nào?
- Tại hạ hiện thân ngăn cản, bà ta thu hồi mệnh lệnh cho lão rời khỏi!
- Sau đó chẳng bao lâu lại bị giết, có phải vậy không?
- Đúng thế!
Thất Tâm Nhân suy nghĩ giây lát, nói:
- Chiếu theo phong cách hằng ngày của Mẫu Đơn lệnh chủ, bà ta quyết không dung thứ bất cứ một người nào đã phản nghịch lại bà ta đâu, đồng thời Huyết Thần không phải là hạng nhân vật tầm thường, thả hổ về rừng có khác gì tăng thêm một kẻ địch đáng sợ, chắc bà ta không dại dột như vậy chứ?
Trần Gia Lân hơi xúc động nói:
- Ý của ngươi muốn nói rằng... hung thủ là người của Thiên Hương môn? Thất Tâm Nhân gật đầu nói:
- Rất có thể là như thế!
Suy đoán của Thất Tâm Nhân không vững chút nào. Trần Gia Lân còn nhớ rằng, Huyết Thần rời khỏi trước, mẫu thân không tiếp tục hạ lệnh truy sát lão, đồng thời mẫu thân và mình hội họp nhau khá lâu sau đó mới chia tay rời khỏi hiện trường. Tính lại khoảng thời gian thì Huyết Thần đã thọ nạn trước, nếu xét về điều Huyết Thần trúng độc trước sau đó mới bị hại, mặc dù trong số cao thủ Thiên Hương môn có Ngũ Độc Song Xu là cao thù độc đạo, thế còn kiếm cùn đâu? Trong nhóm cao thù đó không một ai sử dụng kiếm cùn cả, hơn nữa tính theo thời gian Huyết Thần đã đi xa rồi, ngoại trừ lão thoạt vừa rời khỏi hiện trường bị người âm thầm theo dõi ngay...
- Phân tích ngươi không vững lắm!
- Tại sao vậy?
- Số cao thủ của Thiên Hương môn trong đêm qua không có ai sử dụng kiếm cùn cả!
- Điều này cũng khó nói lắm, ngụy tạo một thanh kiếm cùn thì dễ dàng thôi.
Trần Gia Lân cau mày lại, nếu bảo rằng bề ngoài mẫu thân tỏ ra khoan hồng cho lão rời khỏi, sau đó âm thầm lại hạ lệnh cho người truy sát, vậy thì không còn tình mẫu tử nữa rồi, tâm tính này khá cay độc đấy.
- Có thật không phải ngươi giết lão chăng?
- Ta lấy nhân cách bảo đảm, hơn nữa ta không có lý do gì cần giết lão cả!
- Có lý do...
- Lý do thế nào?
Trần Gia Lân suy nghĩ thật nhanh, nói:
- Này Thất Tâm Nhân, có một vấn đề cần làm sáng tỏ trước, có phải ngươi là môn nhân của Hắc cốc quái nhân chăng?
Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói:
- Nếu ta bảo rằng không phải thì sao? Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào nói:
- E rằng không thể được!
- Thế nào, đánh nhau nữa chăng?
- Đúng thế, tại hạ thề chết quyết phải phanh phui nghi vấn này.
- Này Ngư Lang, nếu ta không bằng lòng đánh nhau, ta muốn đi thì đi, liệu ngươi làm gì ta nào?
Trần Gia Lân sực liên tưởng tới thân pháp thần kỳ của đối phương, quả thực y muốn bỏ đi mình quyết không thể giữ y lại, tức thì hắng luống cuống nói liều:
- Nếu ngươi hèn hạ thì cứ việc đào tẩu, ta thề rằng quyết không buông tha ngươi đâu. Thất Tâm Nhân cười há há một tiếng nói:
- Ngư Lang, nói cho ngươi hay cũng không hề chi, điều ngươi vừa hỏi quả thực chẳng sai chút nào.
Cuối cùng Thất Tâm Nhân đã thửa nhận y là môn hạ của Hắc cốc quái nhân, tức thì tâm trạng Trần Gia Lân lại dao động mạnh, nói giọng hớt hải:
- Thất Tâm Nhân, ngươi đã thừa nhận, vậy thì sự thật quá rõ ràng. Mẫu Đơn lệnh chủ sử dụng Phích Lịch đạn phá nổ Hắc cốc, mà Huyết Thần là thủ hạ của bà ta, khi lão rơi vào hoàn cảnh đơn chiếc, ngươi không có lý di gì mà chẳng hạ thủ, có phải vậy không?
Thất Tâm Nhân nói giọng lạnh nhạt:
- Ngươi nói phải, nếu đụng phải bất cứ người nào của phe đối phương ta đều hạ thủ hết, thế nhưng ta lập lại lần nữa, ta không có giết lão.
Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát, nói:
- Được, xem như ngươi không hạ thủ, bây giờ tạm thời chớ nói vấn đề này nữa, xin hỏi lệnh sư có thọ nạn chăng?
Thất Tân Nhân khẽ cười một tiếng nói:
- Một quả Phích Lịch đạn con cỏn không thể nào gây tử vong cho lão nhân gia người được cả, lão vẫn sống sờ sờ như trước.
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác run bắn người lên, Hắc cốc quái nhân chưa chết, vậy thì thầy trò y quyết không bao giờ buông tha mẫu thân đâu, vấn đề này khá nghiêm trọng, nếu mẫu thân không chịu hồi đầu, hậu quả có thể tưởng tượng như thế nào rồi.
Thất Tâm Nhân lại nói tiếp:
- Ngư Lang, nghe khẩu khí của ngươi biết rằng ngươi ắt không theo phe Mẫu Đơn lệnh chủ sư mẫu của ngươi?
Trần Gia Lân có nỗi khổ khó nói, đương nhiên hắn không cần thiết tỏ bày chí hướng với Thất Tâm Nhân, hắn không trả lời câu hỏi của đối phương, đánh liều quay trở về đề tài cũ, trầm giọng nói:
- Thất Tâm Nhân, bây giờ ngươi nên nói lai lịch kiếm cùn và tuyệt chiêu cho ta hay được rồi chứ?
Thất Tâm Nhân nói:
- Xin lỗi thời cơ chưa đến, nên không thể phụng cáo. Trần Gia Lân cố chấp nói:
- Không được, hôm nay tại hạ quyết phải làm sáng tỏ nghi vấn này mới được.
Thất Tâm Nhân giọng nói cương quyết:
- Tuyệt đối không thể phụng cáo! Trần Gia Lân mặt hơi biến sắc nói:
- Thế thì đành phải dùng kiếm hạ phân cao thấp thôi? Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói:
- Ta quyết không đấu với ngươi!
Trần Gia Lân lạnh lùng đằng hắng một tiếng, rút kiếm ra khỏi bao, nếu không giải nghi vấn này hắn không thể nào yên tâm được hết.
Thất Tâm Nhân bình tĩnh nói:
- Có thật ngươi muốn đánh nhau chăng? Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào trả lời: