Người vừa xuất hiện không ai xa lạ mà chính là Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn.
Hình như Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn cũng chẳng ngờ lại gặp phải oan gia nơi đây, mặt mày hơi biến sắc, thế nhưng gã là lão giang hồ, chỉ thoáng ngẩn người giây lát sau đó chắp tay cười ha hả nói:
- Trần lão đệ, ngươi cũng nhàn hạ đấy chứ!
Ba chứ Trần lão đệ nghe thật chói tai, nhất thời Trần Gia Lân không nói gì hết. Cô Hồng Liên vội ngồi dậy, vẫy tay mỉm cười nói:
- Đều là người trong nhà cả, mời khách vào sảnh ngồi nào.
Trần Gia Lân trông thấy thái độ của Cổ Hồng Liên bất giác ngẩn người ra tại chỗ, Huyết Thủ Thiếu Đông vượt tường xông vào, nàng chẳng kinh ngạc đã đành, hơn nữa lại bảo rằng gã là người trong nhà và mời gã vào trong nhà ngồi, bảo hắn không giật mình sao được.
Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn khẽ cười một tiếng nói:
- Thất lễ vô cùng, tại hạ không biết cô nương đang có khách quý tại tọa, nên đã mạo muội xông vào, hẹn hôm khác vậy!
Nói xong gã chuẩn bị quay người bỏ đi. Trần Gia Lân buột miệng nói:
- Ngươi không được đi đâu hết! Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Này Trần lão đệ, chớ quên rằng quân tử hiệp định giữa hai chúng ta chứ?
Trần Gia Lân bất giác cứng họng nói chẳng nên lời. Hắn đã hứa rằng lúc có người thứ ba tại hiện trường không được tầm thù với gã, mặc dù hắn hứa thế nhưng lửa giận trong lòng vẫn sôi lên sùng sục.
Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng nói:
- Ai thèm xưng huynh đệ với ngươi nào? Huyết Thủ Thiếu Đông bình thản nói:
- Quân tử tuyệt giao không buông lời hằn học, sao lão đệ không biểu hiện phong nhã một chút.
Cổ Hồng Liên nói:
- Chao ôi! Giữa hai vị có việc gì xảy ra thế? Vừa gặp mặt là đã phùng mang trợn mắt, thôi được rồi, ta đãi khách, đứng ra giảng hòa cho hai ngươi, như vậy có được không?
Huyết Thủ Thiếu Đông cười ha há một tiếng nói:
- Ngại rằng không thể nào hóa giải được cả.
Nói xong gã ưỡn ngực vào sảnh ngồi lên ghế ngay. Trần Gia Lân nổi sung, nói giọng lạnh lùng:
- Cổ cô nương, tại hạ xin cáo từ!
Cổ Hồng Liên giang tay cản hắn lại nói:
- Không được, ta đã từng nói, khi chàng đến đây, ta sẽ chiêu đãi chàng một bữa tiệc thịnh soạn. Trần thiếu hiệp, mặc dù giữa chàng và Phan đại hiệp có mối thâm thù đại oán nào chăng nữa, cũng phải đợi dịp khác giải quyết. Ở nơi đây, hai vị thảy đều là khách quý của ta, cứ tạm thời buông bỏ ân oán dùng vài ly rượu chung vui để tỏ ra có chút khí khái đại trượng phu được chứ!
Nghe nàng nói như thế, Trần Gia Lân cứng họng chẳng nói lên lời, hắn suy nghĩ giây lát đành phải ngồi xuống trở lại.
Cổ Hồng Liên cười nói vui vẻ, nàng muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng phần nào. Kiến thức Huyết Thủ Thiếu Đông chẳng những quảng bác, hơn nữa miệng lưỡi lanh lợi, hai người đối đáp liên tục, Trần Gia Lân cũng chẳng làm gì hơn, đành phải miễn cưỡng ứng phó. Chỉ trong chốc lát bầu không khí trở nên hài hòa ngay.
o0o
Buổi tiệc rượu ăn cho đến giờ thân, Huyết Thủ Thiếu Đông xin phép cáo từ.
Trong lòng Trần Gia Lân đã quyết tâm không buông tha gã, nhưng thoạt nghĩ rằng với trang phục của mình, nếu ở trong ban ngày bước ra cửa ắt phải bị nhận dạng ngay, hắn suy nghĩ giây lát, bèn cất tiếng chậm rãi nói:
- Này Phan huynh, đúng canh hai hẹn gặp tại bến sông Giang, thế nào?
Huyết Thủ Thiếu Đông sớm đã tiên liệu được điều này, gã chẳng do dự chút nào:
- Được, tại hạ sẽ đến đúng hẹn không sai. Trần Gia Lân bồi thêm một câu nữa:
- Mong rằng các hạ không sai hẹn?
Huyết Thủ Thiếu Đông cười ha há một tiếng nói:
- Trần lão đệ, xin cứ việc yên tâm, có Cổ cô nương làm chứng đây! Cổ Hồng Liên thở mạnh một cái nói:
- Chớ lôi kéo ta vào, ta không nhúng tay vào việc của hai người đâu.
Huyết Thủ Thiếu Đông bĩu môi nói:
- Cổ cô nương, e rằng ngươi không nhúng tay vào không được đâu!
Nói xong chắp tay xá một xá, sau đó quay người rời khỏi Phụng Quán luôn.
Sau khi Huyết Thủ Thiếu Đông đi khỏi, tiểu tỳ lập tức vào thu dọn các thứ. Cổ Hồng Liên mời Trần Gia Lân vào nội thất. Khi hai bên an tọa, Cổ Hồng Liên thử thăm dò nói:
- Rốt cuộc giữa Trần thiếu hiệp và Phan đại hiệp có mối hiềm khích như thế nào vậy? Trần Gia Lân chẳng muốn nhắc lại sự kiện này, nên hắn nhắc lại cho có lệ rằng:
- Một hiểu lầm nho nhỏ cần phải giải quyết thế thôi. Cổ Hồng Liên mỉm cười nói:
- Ta cũng là người võ lâm, trước mặt người quân tử không nói lời hư dối, xem qua thần tình hai vị vừa gặp lúc nãy, e rằng không phải một hiểu lầm nho nhỏ?
Trần Gia Lân thầm bội phục sự lanh lợi của nàng, hỏi ngược lại rằng:
- Thế thì cô nương nhận thấy sao? Cổ Hồng Liên cau mày nói:
- Theo sự nhận xét của ta, e rằng phải đổ máu mới giải quyết được. Trần Gia Lân mặt hơi biến sắc, cười gượng một tiếng nói:
- Cổ cô nương, nói việc này thì mất vui, hay chúng ta nói chuyện khác nào? Cổ Hồng Liên kêu ồ một tiếng, nhún hai vai làm trò nghịch ngợm nói:
- Biết nói gì bây giờ? Phải rồi, hãy nói về thân thế chàng, để cho ta được hiểu biết chàng nhiều một chút.
Trâng Gia Lân chẳng quen nói năng quanh co nên thành khẩn nói:
- Nói bất cứ điều gì cũng được, nhưng miễn sao đừng nói tới thân thế. Cổ Hồng Liên cau mày nói:
- Tại sao vậy? Trân Gia Lân nói:
- Cô nương thì giữ kín lai lịch của mình song lại bảo tại hạ... Cổ Hồng Liên cười tủm tỉm một tiếng, ngắt lời nói của hắn:
- Ồ! Trần thiếu hiệp cho rằng như thế là không công bằng chứ gì? Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Tại hạ không phủ nhận điều này. Thình lình ngay lúc này...
Có một tiểu tỳ hối hả chạy đến cửa phòng. Cổ Hồng Liên cau mày nói:
- Tiểu Hạnh tử, có việc gì thế? Tiểu tỳ thở mạnh một cái nói:
- Có vị khách nhân đòi gặp cô cho bằng được, Cổ má má nói rằng cô có bệnh không thể tiếp khách, đối phương cứ khăng khăng đòi vào gặp cô, bảo rằng chỉ ngồi chơi trong giây lát, Cổ má má không cản được y...
Cổ Hồng Liên đưa mất liếc nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó quay sang hỏi:
- Đối phương là một khách nhân ăn mặc ra sao? Tiểu tỳ ấp úng nói:
- Là một thư sinh, hí hí... đây là lần đầu tiên mà tiểu tỳ đã trông thấy một nam nhân bảnh trai như thế.
Cổ Hồng Liên nghiêm sắc mặt nói:
- Ra nói với đối phương hẹn hôm khác cũng được!
Tiểu tỳ quay nửa người liếc nhìn sân viện một cái, nói:
- Không được, y đã vào viện rồi!
Cổ Hồng Liên đưa mắt nhìn Trần Gia Liên, ý muốn bảo hắn cho ý kiến. Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Cổ cô nương cứ ra khách sảnh gặp đối phương, khéo dùng lời bảo y đi khỏi cho rồi. Cổ Hồng Liên không làm gì hơn đành gật đầu nói:
- Vậy thì làm phiền thiếu hiệp ngồi tại trong này chờ đợi chốc lát, để ta ra ngoài ứng phó đối phương một hồi xem.
Nói xong, nàng chỉnh sơ y áo, nhìn Trần Gia Lân khẽ gật đầu một cái tỏ ra vẻ cáo lỗi, sau đó bước ra nội thất luôn.
Âm thanh của Cổ má má từ trong sân vang tới:
- Này công tử, cô nương chúng tôi đang dưỡng bệnh, mời ngài hôm khác tái quang lâm được không?
Một âm thanh trong trẻo vang tới nói:
- Kẻ này chỉ mộ danh đến thăm viếng cần gặp mặt trong chốc lát, quyết không làm phiền nàng đâu.
Cổ má má nói:
- Công tử quang lâm là điều vinh hạnh cho chúng tôi, có mời ngai chưa chắc đã đến, thế nhưng...
Âm thanh của tiểu tỳ nói:
- Thưa má má, Hồng Liên cô nương nói rằng mời vị công tử này vào tiểu khách sảnh ngồi chơi trong chốc lát cũng được.
Cổ má má nghe thế mặt mày hớn hở nói:
- Được, được, thế thì mời công tử vào.
Trần Gia Lân bất giác động tính hiếu kỳ đã đưa mắt nhìn qua cửa sổ, mới hay đối phương là một thư sinh mặc áo xanh trạc tuổi hai mươi, tay cầm quạt xếp, quả thật hắn chưa từng thấy một nam nhân anh tuấn như thế bao giờ.
Cổ Hồng Liên bước tới cửa khách sảnh tủm tỉm cười nói:
- Tiểu nữ tử cung nghinh đại giá, mời công tử vào khách sảnh dùng trà. Thư sinh áo xanh khẽ cúi người vái chào nói:
- Quả thực là tam sinh hữu hạnh nên tại hạ mới được trông thấy tiên dung của cô nương.
Nói xong y rảo bước đi vào sảnh đường.
Tiểu tỳ dâng trà thơm đến, Cố má má im lặng rút lui.
Trần Gia Lân ngồi trong phòng lấy làm khó chịu vô cùng, và cũng cảm thấy buồn cười hết sức.
Tiểu tỳ dâng trà xong lập tức lui ra hành lang, đứng đó chờ đợi sai bảo. Cổ Hồng Liên lên tiếng nói:
- Công tử xưng hô thế nào vậy? Thư sinh áo xanh nói:
- Kẻ này họ Giả, xuống phía Nam du ngoạn, nghe nói cô nương tài sắc song tuyệt, cho nên sinh niệm muốn gần gũi một phen.
Cổ Hồng Liên nói:
- Tiểu nữ là phong trần bạc liễu không dám đảm đương lời khen của công tử, có điều chính công tử văn nhã phong lưu, thấy người trông thấy tự thẹn không bằng người.
Thư sinh áo xanh cười sang sảng một tiếng nói:
- Trông khí chất của cô nương, chẳng khác gì tiên lộ minh châu, tại sao lại giữ thân ở chốn này như thế?
Cổ Hồng Liên cảm khái thở dài nói giọng u oán:
- Tự cổ hồng nhan đã bạc mạng, đành chịu vậy thôi!
Thư sinh áo xanh bỗng đứng phắt dây, khoanh tay ra phía sau đi nửa vòng trong khách sảnh đưa mắt chăm chú nhìn cửa phòng nói:
- Kẻ này được vinh hạnh thăm quan khuê các của cô nương một phen chăng? Cổ Hồng Liên mỉm cười nói:
- Tiểu nữ thành thật cáo lỗi, đồ đạc trong phòng để lung tung, chẳng dám mạo phạm công tử!
Thư sinh áo xanh nói:
- Cô nương khiêm tốn thái quá, kẻ này mới lần đầu tiên bước vào chốn hoa nguyệt, cảm thấy mọi việc đều kỳ lạ cả, chứ không có ý nghĩ gì khác...
Cổ Hồng Liên nói:
- Hẹn hôm khác thế nào?
Thư sinh áo xanh lay động quạt xếp trong tay một cái, nói:
- Chẳng lẽ cô nương chê kẻ này mới quang lâm lần đầu, chưa xứng đáng được vào thăm khuê phòng ư?
Cổ Hồng Liên cau mày nói:
- Ồ! Công tử nói quá lời đó thôi. Thư sinh áo xanh nói:
- Gia đạo kẻ này cũng hơi kha khá, không đến nỗi keo kiệt, đương nhiên cũng không dám nói rằng đong lường châu báu để đổi lấy mỹ sắc. Một đấu vàng kim thì kẻ này còn khả năng, mong rằng cô nương chớ từ chối người đến xa từ ngàn dặm.
Cổ Hồng Liên nói giọng trang trọng:
- Tiểu nữ tuy chẳng may lọt thân vào chốn thanh lâu, thế nhưng luôn luôn vẫn giữ tấm thân trong sạch, tiếp khách nhân chỉ giới hạn vài chung rượu và nói chuyện cho vui, chứ chưa từng quá mức, xin công tử lượng thứ điều này.
Thư sinh áo xanh cười ha há một tiếng nói:
- Nói thế quả thực kẻ này vô lễ rồi, phong trần tiết nữ, đúng là một giai thoại thanh lâu.
Câu nói này hàm ý châm biếm, khiến người nghe cảm thấy chói tai vô cùng. Cổ Hồng Liên từ từ ngồi dậy, cất giọng lạnh lùng nói:
- Xin lượng thứ tiểu nữ tử thân thể hữu bệnh không thể hầu lâu được.
Dứt lời nàng la lớn một tiếng nói:
- Tiểu Hạnh tử, tiễn khách nào.
Thư sinh áo xanh mặt mày thản nhiên nói:
- Cô nương hạ trục khách lệnh đó ư? Cổ Hồng Liên cúi người nói:
- Không dám, quả thật tiểu nữ tử cảm thấy trong người không được khỏe lắm. Thư sinh áo xanh nói:
- Nhưng theo sự xem xét của kẻ này, cô nương chẳng có bệnh gì cả, hơn nữa mặt mày tươi tỉnh. Phải rồi chắc có vị khách nào đến trước, vì kẻ này tới sau một bước cho nên... đành phải đưa mắt ngắm nhìn cửa phòng than thở mà thôi.
Mặt mày Cổ Hồng Liên bỗng tối sầm, nói giọng căm phẫn:
- Tiểu nữ tử coi trọng công tử là nhà học chữ, xin chớ nói đùa như thế. Thư sinh áo xanh lắc chiếc đầu một cái nói:
- Bản kỳ vị tác thiên đài khách, há ngờ Ngư Lang đã đến trước há há há... Tiểu tỳ bước tới cửa khách sảnh, nhưng không dám mở miệng tiễn khách. Cổ Hồng Liên khoát tay nói:
- Mời Giả công tử!
Mặt thư sinh áo xanh bỗng tối sầm nói:
- Kẻ này tiêu tiền hành lạc, chẳng đồng ý bị từ chối. Cổ Hồng Liên lạnh lùng nói:
- Hành lạc có nơi chốn hành lạc, mời công tử sang môn hộ khác vậy. Thư sinh áo xanh bĩu môi nói:
- Vậy thì kẻ này chẳng hiểu gì cả, không biết chốn này của cô nương là môn hộ gì vậy? Cổ Hồng Liên bất giác nổi giận đùng đùng la lớn, nói:
- Xin công tử tự trọng, quả thật đây là nơi môn hộ thấp hèn, thế nhưng tình hình Phụng Quán của ta đây hơi khác biệt, công tử muốn hành lạc, Cổ má má sẽ hướng dẫn cho.
Hình như thư sinh áo xanh chẳng muốn đi đâu cả, y cất giọng lạnh lùng nói:
- Cổ cô nương, kẻ này từng nói rằng chẳng ngại bất cứ giá nào... Cổ Hồng Liên bĩu môi nói:
- Phụng quán không cần những châu báu.
Thư sinh áo xanh khẽ nhịp cây quạt xếp vào bàn tay một cái nói:
- Phải cô nương chỉ coi trọng người chứ không coi trọng tiền bạc châu báu, đây là điều đáng kính phục, thế nhưng kẻ này cũng luôn luôn tự phụ. Phải chăng chàng Ngư Lang đến đây trước có điểm nào trội hơn kẻ này, bản thư sinh rất muốn xem qua một phen cho biết.
Trần Gia Lân không nhịn được nữa, đang nhiên đẩy cửa bước ra ngoài luôn. Thư sinh áo xanh thất thanh kêu a một tiếng:
- Té ra là như thế, ồ, mặt mày cũng khá đấy, nhưng bộ trang phục thì... Trần Gia Lân kêu hừ một tiếng:
- Băng hữu, biết điều thì...
Hắn tới đây bông nhiên im bặt. Lúc nãy đứng trong phòng lén lút thoáng nhìn qua cửa sổ một cái, chẳng trông thấy rõ lắm. Bây giờ đối diện nhìn nhâu, hắn sực cảm thấy gương mặt này quen quen, nhất là cặp mắt nọ càng không xa lạ chút nào.
Thư sinh áo xanh xếch ngược đôi lông mày một cái, bĩu môi nói:
- Cổ cô nương, kẻ này mong rằng có cơ hội thọ giáo điều mà ngươi bảo rằng giữ tấm thân trong sạch.
Cổ Hồng Liên lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Giả công tử, ta xin nói một lần cuối cùng, xin mời ngươi rời khỏi đây.
Thư sinh áo xanh chợt thay đổi thần tình văn hòa ôn nhã lúc nãy, trợn ngược đôi mày nói:
- Chớ la lối như thế làm gì, chốn này ai có tiền đều có thể đến đây được cả.
Trần Gia Lân chăm chú nhìn đối phương một hồi lâu, nhưng không thể nào nghĩ ra mình đã gặp thư sinh bảnh trai này này ở đâu được cả.
Cổ Hồng Liên xếch ngược đôi mày liễu lên nói:
- Bằng hữu chớ giả vờ làm văn nhã nữa, nói trắng ra bằng hữu là người giang hồ mà thôi.
Thư sinh áo xanh nghiêng đầu sang một bên nói:
- Ngươi cũng thế, không cần phải mạo danh làm danh kỹ nữa, nói thật cho ngươi nghe cũng không hề chi, tại hạ cố tình đến đây thăm viếng chỉ để nhắn tin hộ một người.
Nói xong, y cười lạnh lùng vài tiếng liền. Cổ Hồng Liên mặt hơi biến sắc nói:
- Ngươi nhắn tin hộ cho ai thế? Thư sinh áo xanh nói:
- Chắc ngươi không quên có người từng cảnh bảo ngươi trong cánh rừng gần bến sông chứ?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật nảy người lên, chẳng lẽ nữ nhân từng lên tiếng cảnh cáo Cổ Hồng Liên tại cánh rừng gần bên sông lại chính là do thư sinh áo xanh này hóa trang ư? Chẳng trách gì đối phương bảnh trai thế, và âm thanh cũng có chút cổ quái...
Cổ Hồng Liên càng lấy làm kinh ngạc hơn, hớt hải nói:
- Giả công tử, té ra họ của ngươi là ngụy giả mà thôi, ngươi truyền tin thay cho người ta hay nói chuyện thay cho chính ngươi?
Thư sinh áo xanh nói:
- Hai đàng đều đúng cả.
Cổ Hồng Liên bất giác thụt lùi ra phía sau một bước nói:
- Ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?
Thư sinh áo xanh nói giọng lạnh lùng như tiền:
- Bây giờ phải thực hiện lời nói. Cổ Hồng liên nói:
- Giết người chăng? Thư sinh áo xanh nói:
- Có lẽ như thế!
Cổ Hồng Liên buông tiếng cười một hơi dài. Thư sinh áo xanh nói:
- Thế mà ngươi lại cười được sao?
Cổ Hồng Liên ngưng cười, nói giọng lạnh như tiền:
- Tại sao ta không được cười, này cô nương yêu quý, té ra ngươi đã yêu hắn, thế nhưng nói cho ngươi hay, thủ đoạn của ngươi không được vinh quang cho lắm, liệu ngươi làm như vậy có dọa được hắn không?
Thư sinh áo xanh mục lộ hung quang nói:
- Này Cổ Hồng Liên, sự việc ấy không can hệ gì đến ngươi cả, ngươi tự nói tự cổ hồng nhan đã bạc mệnh, bây giờ câu nói này phải ứng nghiệm ngay.
Trần Gia Lân bỗng rùng mình ớn lạnh tóc gáy, xúc động nói: