Ngô Hoàng Văn thoạt trông thấy Trần Gia Lân phi thân chạy ra cánh rừng trong lòng lấy làm kinh ngạc, đang muốn lên tiếng cản lại hắn, y sực vỡ lẽ Trần Gia Lân ắt là muốn quay lại chỗ cũ để thu hồi món đồ, thế rồi y cũng theo sau chạy ra rừng luôn.
Y thoạt vừa ra khỏi rừng, quả nhiên đã trông thấy Trần Gia Lân đang lục soát xung quanh đám bụi rậm, trông tình hình Huyết Thủ Phiến Đông đã lấy món đồ đi mất rồi.
Trần Gia Lân lục soát một hồi chẳng tìm thấy gì cả, mặt mày ủ rũ chạy quay trở lại ngay.
Ngô Hoàng Văn tiến tới nói:
- Nhị ca, chớ luống cuống làm gì, sự việc không xảy ra nghiêm trọng như người tưởng tượng đâu!
Trần Gia Lân buồn bã nói:
- Đệ nói thế có nghĩa là sao?
Ngô Hoàng Văn nói:
- Không có một ai biết rằng món đồ đã lọt vào tay Huyết Chưởng Quỷ, có phải vậy chăng?
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, không một ai biết cả.
Ngô Hoàng Văn lại hỏi tiếp:
- Lúc nhị ca đánh cướp món đồ, có giết người chăng?
Trần Gia Lân nói:
- Ồ! Ta đã giết bốn mạng người.
Ngô Hoàng Văn nói:
- Vậy thì không còn sai rồi, mặc dù món đồ lọt vào tay của bọn Huyết Chưởng Quỷ, nhưng cậy vào tài ba của bọn người Túy Ông vẫn có thể tìm cách thu hồi được. Huyết Chưởng Quỷ đắc thủ nhưng không dám lên tiếng, vì y chưa đụng nổi với Mẫu Đơn lệnh chủ, thử nghĩ rằng nếu phe Mẫu Đơn lệnh chủ biết món đồ lọt vào tay y, sẽ xảy ra hậu quả thế nào không?
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Tam đệ nói phải, nhưng điều này cũng khó nói lắm, vì Huyết Chưởng Quỷ cũng không phải là nhân vật tầm thường. Y đã nhúng tay vào quyết phải có sự tính toán chu đáo không sai. Nếu chúng ta muốn thu hồi e rằng chẳng dể dàng như đệ vừa nói đâu, đồng thời chúng ta chẳng hề hay biết đó là món đồ gì, đương nhiên là loại báu vật trân quý rồi, bằng không số nhân vật bất khả nhất thế của hắc bạch lưỡng đạo không khi nào chịu xuất thủ tranh đoạt như vậy đâu, còn hậu quả thế nào thì không ai lường được cả.
Ngô Hoàng Văn nghe hắn phân tích như vậy bất giác cứng họng nói chẳng nên lời, y ngẩn người một hồi lâu sau đó mới nói:
- Bây giờ có nói nhiều cũng bằng thừa, vì món đồ đó cũng lỡ đánh mất rồi, chúng ta hãy tìm gặp bọn người Túy Ông sau đó mới tính
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Tam đệ, có lẽ ngươi biết sào huyệt của bọn Huyết Chưởng Quỷ, ta phải tìm họ giải quyết cho xong món nợ...
Ngô Hoàng Văn cười cay đắng một tiếng nói:
- Ta vốn thì chẳng biết nơi chốn ở cố định của bọn họ, sau khi họ cứu thoát đệ, luôn luôn lấy khăn bịt mặt đệ, cho nên chớ nói sào huyệt họ ở đâu làm gì, cả mặt mày của Huyết Chưởng Quỷ đệ cũng chưa từng trông thấy bao giờ hết.
Trần Gia Lân không chịu buông tay hỏi tiếp:
- Nếu cậy vào ký ức của đệ thì sao? Ví dụ ta bịt mặt ngươi lại, ngươi thử tìm về chỗ cũ xem nào...
Ngô Hoàng Văn lắc đầu nói:
- Không thể được, lúc họ mang đệ đi, chẳng những họ bịt mặt đệ đồng thời bị điểm huyệt nữa, trong ký ức không có mảy may hình bóng gì hết.
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác thở dài một tiếng rất nảo nùng nói:
- Vậy thì tạm thời bỏ qua vụ này thôi!
Ngô Hoàng Văn trầm tư giây lát, lại sang đề tài khác nói:
- Nhị ca, trong hai năm người đã đi đâu vậy, ta từng theo lời chỉ dẫn của Thảo Đầu Lang Trung đến tiểu ốc cạnh bờ hồ tìm ngươi, thế nhưng ngôi nhà bỏ trống không có người nào cả...
Trần Gia Lân không muốn nhắc chuyện thương tâm trước kia chút nào, hắn bên trả lời cho có lệ nói:
- Ta lấy thuyền làm nhà, nên không ở tiểu ốc đó nữa.
Ngô Hoàng Văn kêu ồ một tiếng, nói:
- Việc này để mai sau ta nói cho ngươi hay, lần này ta xuất hiện giang hồ chính là để tìm kiếm Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên.
Ngô Hoàng Văn thất kinh nói:
- Hả!
Trần Gia Lân căm phẩn nói:
- Ta phải báo thù cho một vị bằng hữu tri kỷ, nghe nói rằng gã ở Nam Xương, đệ có thể thám thính hộ cho ta được không?
Ngô Hoàng Văn khẽ gật đầu nói:
- Được!
Trần Gia Lân ngước đầu nhìn lên trời, nói:
- Bình minh đã ló dạng, ta có việc cần phải vào thành, ta sẽ ở lại Duyệt Lai khách điếm đợi ngươi hai ngày, nếu có tin tức cứ tìm tới đó thông báo cho ta hay.
Ngô Hoàng Văn gật đầu nói:
- Được, nếu có tin tức đệ sẽ thông báo nhị ca.
Trần Gia Lân nói:
- Đệ còn gì nói nữa không?
Ngô Hoàng Văn sực nghĩ ra điều gì nói:
- A! Phải rồi, Túy Ông bảo đệ hỏi nhị ca một việc, đối với Mẫu Đơn lệnh chủ, nhị ca có biết tình hình về họ không?
Trần Gia Lân nhớ lại những lời mình đã hứa với Vũ Diễm Hoa, hắn bèn trầm ngâm nói:
- Đến bây giờ ta vẫn chưa biết chút nào về họ cả.
Ngô Hoàng Văn kêu ồ một tiếng nói:
- Thế thì chúng ta tạm thời chia tay, nếu có tin tức gì đệ sẽ tìm nhị ca sau.
Trần Gia Lân sực nghĩ ra một việc nữa nói:
- Lúc ở trong tiểu cốc của Nhị Lăng ca, ta từng phát hiện hai chiếc đầu người nam nữ chôn dưới đất trong phòng ngủ, không thể nhận ra mặt mũi nữa, xem như là hai xác chết bốn chiếc đầu người, tam đệ có biết bên trong có gì cổ quái chăng?
Ngô Hoàng Văn thất kinh nói:
- Lại có việc như thế xảy ra sao?
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Ta chẳng hay biết gì hết!
Trần Gia Lân chỉ sẵn dịp hỏi Y thế thôi, hắn biết chắc rằng Ngô Hoàng Văn cũng chẳng rõ việc này, thế rồi hắn đành chắp tay chào biết Ngô Hoàng Văn, phi thân chạy về hướng thành nội.
o0o
Trần Gia Lân thoạt vừa bước vào phòng thi Võ Lâm Tiên Cơ cũng theo sau vào phòng luôn.
Trần Gia Lân giả đò làm ra vẻ không có việc gì xảy ra cả, thản nhiên nói:
- A! Chào Phân muội!
Sau khi Võ Lâm Tiên Cơ ngồi trên ghế, nàng bèn nói với giọng điệu chất vấn:
- Tỷ phu, tại sao tối hôm qua người lại sai hẹn?
Trần Gia Lân vội chắp tay nói:
- A, thành thật cáo lỗi Phân muội, ta tình cờ gặp lại người bạn xa cách nhiều năm, y đã giữ ta ở lại!
Võ Lâm Tiên Cơ bĩu môi nói:
- Có thật như thế chăng?
Trần Gia Lân bất giác giật mình nói:
- Chứ Phân muội nghĩ sao nào?
Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Tỷ phu muốn làm gì cũng được, ta cũng chẳng có quyền hạn can thiệp, tỷ tỷ chết rồi, người không sao tránh khỏi cảm thấy cô đơn buồn bã, đây cũng là việc hợp tình lý thôi, Nam Xương có nhiều nơi chốn giải trí.
Trần Gia Lân nghe nói thế càng sinh lòng chán ghét, thoạt tiên hắn tưởng y đã sinh nghi về hành động tối hôm qua của mình, không ngờ y lại hiểu lầm như vậy, thế rồi hắn bèn cất giọng lạnh nhạt nói:
- Phân muội, người chớ đa nghi, ta không phải là hạng người như thế!
Võ Lâm Tiên Cơ mỉm cười nói:
- Này tỷ phu, người chớ buồn ta nói lầm lỗi, ta có một việc định nhờ vả người, chẳng hay người có chịu giúp ta không?
Trần Gia Lân động lòng nói:
- Có việc chi người cứ nói đi, nếu không ngoài khả năng thì ta sẽ giúp ngươi!
Võ Lâm Tiên Cơ nghiêm sắc mặt lại, nói:
- Tỷ phu, đây là việc cá nhân của ta cầu ngươi, xin ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật...
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Được người cứ việc nói đi!
Võ Lâm Tiên Cơ ngồi dậy, thò đầu ra cửa số quan sát một hồi, sau đó ngồi trên ghế trở lại, hạ thấp giọng nói:
- Nhờ ngươi giết hộ một người!
Trần Gia Lân bất giác giật nảy người lên, hớt hải nói:
- Giết người ư?
Võ Lâm Tiên Cơ gật đầu nói:
- Đúng thế!
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Đối phương là nhân vật thế nào?
- Y tên là Hoa Nhan Khách Nhâm Phẩm Phương, trạc ba mươi tuổi đổ lại, nhất biểu nhân tài, ngươi gặp mặt thì nhận ra đối phương ngay.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Hoa Nhan Khách Nhâm Phẩm Phương ư?
- Đúng thế!
- Y là hạng người thế nào vậy?
- Nghe danh hiệu thì đã biết y là một kẻ chuyện môn hái hoa, tà ác cực đoan, đã có biết bao nhiêu lương gia phụ nữ bị họ hại...
- Có thật thế chăng?
- Ta nói dối tỷ phu để làm gì?
- Tại sao phải giết y?
Võ Lâm Tiên Cơ nghiến răng nói:
- Vì y uy hiếp sinh mạng hai mẫu tử ta!
Tức thì trong lòng Trần Gia Lân sinh nghi, nghĩ bụng rằng: "Chiếu theo tình lý mà nói, mặc dù Bà Dương phu nhân là thuộc hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ, nhưng bà ta có khả năng chưởng quản Hoa Nguyệt Biệt Trang thì thân phận ở trong môn phái ắt không thấp kém đâu, với khí thế của Thiên Hương môn có ai dám đụng chạm tới hai mẹ con y, nếu bảo rằng có sự việc này thật, thì Hoa Nhan Khách Nhâm Phẩm Phương ắt là một hiệp nghĩa đạo, hơn nữa có thể là một nhân vật rất tài ba..."
Võ Lâm Tiên Cơ cau mày nói:
- Sao tỷ phu không nói gì hết, không bằng lòng giúp đỡ hai mẹ con ta ư?
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Ta đang suy nghĩ tại sao Hoa Nhan Khách Nhâm Phẩm Phương lại dám uy hiếp tính mạng của lệnh mẫu nữ...
Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Đương nhiên phải có nguyên nhân rồi, sự việc cũng do nơi hai mẫu nữ ta không thể ra mặt đối phó y.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Tại sao thế?
Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Tỷ phu, người chớ hỏi tại sao, ta chỉ cầu ngươi lần này, ta có thể tuyên thệ bảo chứng rằng y là một người đáng tội chết, xin người vị nể tỷ tỷ đã quá cố một lần, giúp đỡ hai mẹ con ta.
Võ Lâm Tiên Cơ thoạt vừa đề cập đến Đào Ngọc Phương, lòng Trần Gia Lân trầm xuống ngay, thế nhưng việc giết người không phải trò đùa, hắn quyết phải làm sáng tỏ tình huống trước đã, giết lầm một người lương thiện hắn ắt ân hận suốt đời không sai. Nghĩ thế, hắn bèn trầm giọng nói:
- Phân muội, thế nhưng... Ta cần biết rõ mọi chi tiết mới được?
Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Tỷ phu, sự việc này khá quan trọng, ta không thể nói, chẳng phải cố tình lừa dối ngươi đâu, ta dám bảo chứng ngươi không giết lầm người vô tội.
Trần Gia Lân sực nảy một ý. Tạm thời hứa với y cũng được, khi gặp đối phương sẽ rõ chính tà ngay. Nếu quả thực đối phương đã uy hiếp đến tính mạng hai mẫu nữ y, lúc đó mình mới kết liễu Hoa Nhan Khách Nhâm Phẩm Phương, xem như đã làm một việc cho người vợ quá cố, hắn suy nghĩ đến đây, bèn gật đầu nói:
- Được, ta hứa giúp ngươi việc này.
Tức thì mặt mày Võ Lâm Tiên Cơ tươi hắn lên, cô ta lại đưa mắt nhìn ra cửa số một lần nữa, sau đó nói:
- Tỷ phu phải nhớ cho kỹ tuyệt đối không cho đối phương hoặc bất cứ người nào khác biết rằng thọ thác ta, bằng không hậu quả của hai mẫu nữ ta càng nghiêm trọng hơn nữa.
Trần Gia Lân nghiêm sắc mặt nói:
- Này Phân muội, ta xin nói trước vì vị tình Phương tỷ tỷ ngươi nên ta mới bằng lòng giúp ngươi, nếu đến lúc ấy ta phát hiện đối phương là một quân tử hiền nhân, hoặc không phù hợp sự thật thì ta quyết không xuất thủ đâu.
Võ Lâm Tiên Cơ gật đầu đáp:
- Được!
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Hiện giờ đối phương ở đâu?
Võ Lâm Tiên Cơ ghé vào tai Trần Gia Lân thì thầm một lát.
Sau khi Trần Gia Lân nghe nói xong mặt mày tỏ vẻ khó xử, một hồi thật lâu hắn mới ấp úng nói:
- Ngại rằng... Ta không thể biểu diễn được vai trò này.
Võ Lâm Tiên Cơ cười yêu kiều một tiếng nói:
- Tỷ phu, ngươi chịu khó một chút, như vậy mới không lộ tẩy.
Trần Gia Lân nghiến răng gật đầu nói:
- Cũng được ta đành phải làm thế thôi.
Trần Gia Lân sực nghĩ ra một vấn đề, y là môn nhân của Thiên Hương môn, có lẽ y biết hành tung của Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên cũng nên, đây là cơ hội thám thính tốt nhất, thế rồi hắn lại nói tiếp:
- Ta cũng có một việc muốn hỏi ngươi, nhưng ta xin nói trước, đây không phải là trao đổi điều kiện...
Võ Lâm Tiên Cơ mỉm cười nói:
- Cho dù phải cũng không hề chi, ngươi cứ việc nói xem nào.
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Ta muốn biết hành tung của Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên ở đâu?
Võ Lâm Tiên Cơ mặt biến sắc nói:
- Nói sao, ngươi hỏi hành tung của Bạch Cốt Ma ư?
Trần Gia Lân gật đầu đáp:
- Đúng thế!
Võ Lâm Tiên Cơ cau mày nói:
- Đối phương là nhân vật thế nào vậy?
Trần Gia Lân bất giác cười thầm, Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên là một trong ba đại tôn giả của Thiên Hương môn, có khi nào y không biết đối phương ư? Rõ ràng y cho rằng Trần Gia Lân chưa biết bí mật này, Hoa Nguyệt Biệt Trang đối ngoại tự xưng là Hoa Nguyệt môn thực ra chỉ là bí đà của Thiên Hương môn.
Trần Gia Lân cũng chẳng muốn vạch sự thật này ra, nên hắn giả đò làm ra vẻ không hay biết gì cả nói:
- Phân muội, xem như ta nhờ vả ngươi, với kinh nghiệm giang hồ của ngươi chắc có thể thám thính được hành tung của y chứ?
Võ Lâm Tiên Cơ cúi đầu trầm tư giây lát nói:
- Được, ta hứa sẽ cố gắng thám thính hộ cho ngươi!
Trần Gia Lân nói:
- Ta mong rằng càng sớm càng tốt!
Võ Lâm Tiên Cơ gật đầu nói:
- Ta sẽ thám thính ngay, trước khi sự việc chưa xong, chúng ta tạm thời không nên gặp mặt nữa, ta phải cáo từ thôi.
Nói xong, y quay ngươi thoăn thoắt bước ra phòng luôn.
o0o
Đèn đuốc trong thành Nam Xương vừa được châm sáng, tình huống khác hẳn với ban ngày, hạng nhân vật thương gia lữ khách thưa dần, thay vào đó là một số công tử ăn chơi xuất hiện, hình như thời gian hoạt động của họ là ở lúc đêm tối.
Ở trong một hẻm nhỏ thanh vắng có một cái cổng lớn rất hùng vĩ, nơi đây chính là một trong số phong nguyệt trường cao cấp có tiếng nhất trong thành Nam Xương. Hạng người ra vào tại đây thảy đều là hiện thân cự phú quý tộc, đương nhiên số kỹ nữ trong trại cũng là hạng cao cấp, năng ca múa đánh đàn, sắc đẹp xuất chúng, có những ả thông cả văn chương đã cùng số tự xưng là phong nhã chí sĩ tác thi từ xướng ca.
Cũng ngay lúc này có một kỵ tuấn mã chạy tới, người cưỡi trên lưng ngựa là một chàng thanh niên tuấn tú ăn mặc sang trọng, phía sau kỵ mã có cả hai tùy tùng thiếu niên mặt mày thanh tú theo hầu.
Công tử thanh niên nọ thoạt vừa xuống ngựa trước cổng, một trong hai tùy tùng lập tức cầm lấy dây cương ngay.
Tức thì có một lão nhân trạc tuổi năm mươi từ trong cổng bước ra cung kính hành lễ, mỉm cười nói:
- Cung nghinh đại gia!
Dứt lời, lão lui sang một bên, nhìn vào hướng trong la lớn nói:
- Nhâm công tử giá lâm!
Lão vừa dứt lời, lập tức có một hán tử áo xanh tiến ra nghinh đón. Y cúi người vái chào một cách cung kính và thưa rằng:
- Kính chào công tử thiếu giá!
Công tử thanh niên họ Nhâm dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, sau đó ưỡn ngực bước vào trong luôn.
Hán tử áo xanh nọ cứ khom lưng đi theo phía sau y như thị hầu tổ tôn không bằng.
Đi vào cổng là một đại viện có lối đi lót bằng gạch đỏ.
Công tử nọ đi được vài bước, tức thì có một phu nhân trung niên diễm lệ hấp dẫn bước tới nghinh đón, chưa nói đã cười rằng:
- Thưa Nhâm công tử, hai hôm nay không thấy ngài đến rồi, mời rời gót vào hương các nào!
Công tử thanh niên cau mày nói:
- Tại sao không đến phụng quán?
Phụ nhân trung niên mỉm cười nói:
- Mời Nhâm công tử đến hương các trước, tiểu phụ nhân sẽ bẩm trình mọi việc sau.