Trần Gia Lân thoáng ngẩn người trong giây lát, sau đó sực nhớ rằng mình đã hóa trang giả dạng, đương nhiên Châu Toàn không thể nhận ra hắn. Bỗng nhiên hắn lại liên tưởng đến giả sử Châu lão gia bị kẻ thù tìm tới báo phục, bây giờ mình là một nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, muôn một lộ tẩy, bị bọn thủ hạ của Thiên Hương môn phát hiện ắt mang tới họa tai cho Châu gia nữa, tốt hơn hết tạm thời ẩn mặt trước đã.
Hắn suy nghĩ đến đây, sực nảy ra một kế, liền mỉm cười nói
- A! Thành thật xin lỗi, tại hạ chưa tỏ rõ thân phận, Châu đại ca có biết Trần Gia Lân không?
Châu Toàn gật đầu nói:
- Biết chứ, chúng tôi sống chung nhau từ nhỏ đến lớn xem như người một nhà, có sao chăng?
Trần Gia Lân nói:
- Hiện giờ hắn vẫn bình an, chẳng bao lâu sẽ về đây, tại hạ và hắn là đôi bạn chí thân, nghe hắn nói lại rằng nơi đây chỉ có mỗi một gia đình Châu đại ca, cho nên tại hạ đoán trúng ngay...
Châu Toàn bỗng biến sắc nói:
- Không đúng!
Trần Gia Lân động lòng hỏi:
- Có gì không đúng chăng? Châu Toàn ngập ngừng nói:
- Hồi sáng sớm này, ta vừa từ ngoài hồ đánh các trở về, có một thanh niên đến đây, y nói rằng Trần huynh đệ của ta đã lập gia định định cư trong thành, đã dẫn Tiểu Bửu đi...
Kêu ùng một tiếng Trần Gia Lân như vừa trúng phải một cú sấm sét vào đầu, cả kinh thất sắc nói:
- Nói sao! Đối phương đã dẫn Tiểu Bửu đi rồi ư?
Châu Toàn thoạt nghe hắn la hét như thế, giật mình lùi ra sau ba bước liền hớt hải nói:
- Điều này... có gì không đúng chăng?
Toàn thân Trần Gia Lân cứ run lẩy bẩy nói giọng hớt hải:
- Đối phương là người thế nào vậy? Châu Toàn nói:
- Là một thư sinh tuấn tú tự xưng là họ Trần... Trần Gia Lân giậm chân lia lịa nói:
- Hỏng rồi, hỏng rồi, này Châu đại ca sao ngươi lại tin người xa lạ dễ dàng như thế, đã giao Tiểu Bửu cho y mang đi...
Mặt mày Châu Toàn tái mét, nói giọng run run:
- Thế nhưng,... đối phương có tín vật của Trần huynh đệ... Trần Gia Lân giật mình hỏi:
- Tín vật gì vậy?
- Kiếm cùn!
- Kiếm cùn ư?
Châu Toàn khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế!
Mặt mày choáng váng, tay chân bủn rủn Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Châu đại ca, kiếm cùn vẫn có thể giả mạo được, không thể xem là tín vật, tại hạ mới chia tay với Trần Gia Lân đêm qua, hắn phó thác ta đến thăm hỏi Tiểu Ngọc Lân...
Châu Toàn giương to hai mắt chăm chăm nhìn quái khách có gương mặt lạnh như tiền ngẩn người ra tại chỗ, nói chẳng nên lời gì cả.
Trần Gia Lân thở mạnh nói:
- Đối phương đi được bao lâu rồi?
Châu Toàn ngập ngừng nói:
- Đối phương rời khỏi đây bằng thuyền... được khoảng một tiếng đồng hồ, y đã để lại hai trăm lạng bạc, bảo rằng chính Trần huynh đệ bảo y mang về, ta... trông thấy đối phương có ý rất đàng hoàng cho nên mới tin tưởng y. Quả thực ta... đáng trách hết sức, bây giờ biết ăn nói thế nào với Trần huynh đệ đây?
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, Châu Toàn là người thực thà, mình không nên trách cứ y thái quá, thế rồi hắn giả đò trầm từ nói:
- Ồ! Cũng có lẽ đúng là bằng hữu của Trần Gia Lân. Này Châu đại ca, ngươi chớ luống cuống làm gì, để tại hạ truy thám xem sao, biết đâu giờ này hai phụ tử hắn đã gặp nhau. Xin lỗi, tại hạ phải cáo từ vậy.
Nói xong, hắn quay người chạy trở ra hồ nhảy lên thuyền chạy như gió.
Cõi lòng Trần Gia Lân hoàn toàn tan hết, hắn không sao suy nghĩ ra thư sinh tuấn tú nọ là ai hết, tại sao đối phương lại bắt cóc Tiểu Bửu? Chẳng biết có phải là Hoa Thái Tuế Chúc Long hay không?
Bà Dương phu nhân biết việc của Tiểu Bửu, có khi nào chính bà ta và Mẫu Đơn lệnh chủ cùng nghĩ ra thủ đoạn này chăng?
Tiểu Bửu là một phần sinh mạng của hắn, nếu như có mệnh hệ gì...
Hắn suy nghĩ đến đây không dám nghĩ tiếp nữa, cứ dốc hết toàn lực lay động hai mái chèo chạy về hướng Hoa Nguyệt Biệt Trang.
Ngoại trừ hắn nghi ngờ bọn người Thiên Hương môn gây nên sự kiện này, ngoài ra hắn chẳng nghĩ ra còn người nào nữa.
Trần Gia Lân luống cuống chạy về hướng biệt trang, làm như vừa đến biệt trang thì hắn sẽ gặp lại ái nhi không bằng, không một ai lãnh hội được tâm trạng bây giờ của hắn là thế nào cả.
Khi hắn đến cổng trang, bỗng nhiên bình tĩnh lại, nếu quả thật đúng là đối phương gây nên sự kiện này, mình mà làm ngang chỉ tổ hỏng việc, chi bằng bày chút mưu kế hỏi cho ra nhẽ, sau đó mới tùy cơ ứng biến.
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức bước tới...
Một lão nhân xuất hiện bên cửa trang thoáng trông thấy Trần Gia Lân, mặt mày biến sắc, hớt hải nói:
- Lãnh Diện Quái Khách.
Tối đêm qua hắn giết người tại đây, chiều hôm nay lại tìm đến không bảo người ta giật mình kinh hãi sao được.
Trần Gia Lân bình tĩnh cất giọng lạnh lùng nói:
- Hãy yên tâm, tại hạ đến đây không phải để đánh nhau nữa. Lão nhân hớt hải nói:
- Tôn khách thượng môn lần nữa, có việc chi chỉ giáo chăng? Trần Gia Lân nói:
- Tại hạ cần gặp quý môn chủ có việc phải thương lượng gấp, mời lão thông báo hộ. Lão nhân nói:
- Quả thực chẳng may chút nào, tệ môn chủ đã rời khỏi trang từ sáng sớm.
Lòng Trần Gia Lân bỗng trầm xuống, thì ra Mẫu Đơn lệnh chủ đã rời khỏi trang, hắn suy nghĩ giây lát, sau đó nói tiếp:
- Vậy thì tại hạ xin gặp phu nhân quý trang cũng được. Lão nhân nọ ấp úng nói:
- Phu nhân... bà ta cũng mới rời khỏi trang rồi.
Tức thì Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, rõ ràng lão đầu nhi này đang chơi trò quỷ quái, có lẽ lão được căn dặn phải ứng phó như thế, hắn bèn lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Có thật như thế chăng? Lão đầu nhi gật đầu nói:
- Quả thật đúng như vậy? Trần Gia Lân nói:
- Nếu nói như thế, hiện giờ biệt trang không có chủ nhân rồi? Lão đầu nhi nọ nói:
- Có có, hộ pháp Phong đại nương bản trang tạm thời quản lý trang vụ, rốt cuộc tôn khách...
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Được, vậy thì tại hạ xin gặp Phong hộ pháp!
Một thiếu nữ từ trong trang chạy ra, la lớn tiếng nói:
- Triêu đại thúc, việc gì mà...
Cô ta thoạt trông thấy Trần Gia Lân cứng họng không nói tiếp được nữa, bất giác giật mình ngẩn người ra tại chỗ.
Lão đầu nhi đáp:
- Vị bằng hữu này đòi gặp Phong đại nương trang chủ, phiền Lý cô nương vào trong thông báo hộ.
Thiếu nữ nọ đi tới vài bước đến bên cạnh cổng trang nói:
- Xin hỏi tôn khách có việc chi chỉ giáo? Trần Gia Lân làm ra vẻ ôn hòa nói:
- Khi gặp quyền trang chủ các ngươi hãy nói sau.
Thiếu nữ nọ đưa cặp mắt kinh ngạc quét nhìn Trần Gia Lân một cái, chẳng mấy chốc mới thấy Phong đại nương quyền trang chủ thoăn thoắt bước ra, sau lưng y có Chức Nữ Vi Hàm Tiếu và một vị mỹ phụ trung niên mặc áo tím đi theo. Trần Gia Lân nhận ra đối phương chính là Hồng Tam Nương, thảy đều là nhân vật có địa vị trong trang.
Trần Gia Lân chắp tay nói:
- Có lẽ tôn giá chính là Phong hộ pháp đây?
Phong đại nương đưa cặp mắt kinh ngạc quét nhìn hắn một cái, nói:
- Chính bản tọa đây, tôn khách tái quang lâm tệ trang có điều chi chỉ chăng?
Vi Hàm Tiếu và Hồng Tam Nương bám chặt sau lưng Phong đại nương, sắc mặt tỏ ra vô cùng khẩn trương.
Trần Gia Lân nghĩ bụng: "Đối phương từ chối mình vào trang, biết mượn cớ thế nào để nói về Tiểu Bửu đây? Đêm qua mình giết người tại đây, với tác phong của mẹ cả Mẫu Đơn lệnh chủ, ắt không khi nào buông tha mình đâu, trông tình hình có lẽ đúng là mẹ cả đã rời khỏi đây rồi, bây giờ đành sử dụng biện pháp mềm trước để thám thình nội tình đối phương, nếu không được, sau đó mình mới dùng cứng cũng chưa muộn".
Hắn suy nghĩ đến đây, bèn cười ha hả một tiếng, sau đó mới tràm giọng nói:
- Đêm qua tại hạ vào quý trang bị buộc giết người, đó là do sự bất đắc dĩ, hôm nay ta đến đây đặc biệt cáo tội cùng quý môn chủ.
Phong đại nương cau mày nói:
- Chắc mục đích của tôn khách không phải chỉ đơn giản như thế chứ?
Quả thực phụ nhân này cũng tin ranh gớm, y đã đoán biết ngay Trần Gia Lân đến đây không phải để thỉnh tội mà ắt phải có mưu đồ gì đây.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Phong hộ pháp chớ đa nghi làm gì, quả thật ta thành tâm xin tội đây, thế nhưng... ngoài ra còn có một việc quan trọng cần thương lượng với quý môn chủ nữa, đây là một sự kiện có lợi cho đôi bên...
Phong đại nương nói:
- Tệ môn chủ đã rời khỏi trang từ sáng sớm nay rồi.
Vậy thì chứng tỏ rằng lão đầu nhi không nói lời hư dối, Trần Gia Lân trầm tư giây lát nói:
- Thế thì cho gặp phu nhân cũng được? Phong đại nương ngập ngừng nói:
- Phu nhân bọn tôi cũng đi vắng, mọi việc tại đây hiện giờ do bản tọa phụ trách. Trần Gia Lân cau mày nói:
- Xin hỏi đến đâu mới có thể gặp quý môn chủ? Phong đại nương nói:
- Xin cáo lỗi cùng tôn khách, bản nhân không thể phụng cáo điều này.
Tức thì Trần Gia Lân không còn cách nào hơn mặc dù đối phương nói thế, nhưng có thể Mẫu Đơn lệnh chủ và Bà Dương phu nhân đã đi khỏi hay chăng vẫn còn là một nghi vấn, hắn suy nghĩ giây lát, giả đò làm ra vẻ trang trọng nói:
- Nếu tại hạ nói ra sự kiện này, chẳng hay tôn giá có thể quyết định được không? Phong đại nương nói:
- Tôn khách cứ việc nói, nếu nằm trong quyền hạn của bản nhận, đương nhiên vẫn quyết định được.
Trần Gia Lân nói:
- Nghe nói có một thanh niên kiếm thủ tên là Ngư Lang Trần Gia Lân là kẻ đối dịch của quý môn, mà tại hạ cũng muốn tìm kiếm hắn. Tại hạ có một diệu kế sẽ khiến hắn tự động đâm đầu vào lưới, chẳng hay tôn giá có bằng lòng hợp tác không?
Phong đại nương mặt hơi biến sắc, nói:
- Không cần tìm kiếm nữa, từ rày về sau trong chốn giang hồ không còn nhân vật Ngư Lang này nữa.
Trần Gia Lân giả đò giật mình nói:
- Tại sao thế?
Phong đại nương vội ngập ngừng nói:
- Thế à...
Trần Gia Lân hỏi tới:
- Tại sao tôn giá biết nhân vật Ngư Lang không còn ở chốn giang hồ này nữa? Phong đại nương suy nghĩ giây lát nói:
- Căn cứ mẫu tin mà bản môn thám thính được, nghe đồn rằng Ngư Lang bị một tai nạn bất ngờ và mất hết công lực, nên từ rày về sau hắn quyết không thế nào xuất hiện giang hồ nữa.
Trần Gia Lân giả đò làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Không đúng!
Phong đại nương giật mình hỏi:
- Có gì mà không đúng ư? Trần Gia Lân nói:
- Mới hôm qua đây tại hạ đã phát hiện hắn xuất hiện vùng phụ cận này kia mà? Phong đại nương mặt hơi biến sắc nói:
- Tôn khách nói sao?
- Chính tại hạ đang đuổi theo hắn đến bãi đá hồ Bà Dương, vì thân pháp hắn thần tốc nên để hắn chạy mất.
Phong đại nương giật mình nói:
- Lại có việc như thế thật sao? Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, tại hạ chẳng nói lời hư dối bao giờ cả. Phong đại nương trầm tư giây lát nói:
- Điều này không thể được. Trần Gia Lân nói:
- Thế nhưng chính mắt tại hạ trông thấy hắn kia mà. Phong đại nương nói:
- Lúc nãy tôn khách bảo rằng có diệu kế có thể bắt ép hắn tự động đâm đầu vào lưới, tôn khách cứ nói xem sao?
Trần Gia Lân giả đò làm ra vẻ nghiệm giọng nói
- Tại hạ nghe nói rằng hắn có một đứa con tên là Tiểu Ngọc Lân hiện đang ký dưỡng cho một hộ dân đánh cá, nếu chúng ta tìm cách bắt cóc được tiểu hài nhi ấy, thế thì hắn quyết phải tự động đâm đầu vào lưới không sai.
Phong đại nương bỗng nhiên buột miệng nói:
- Hình như thủ đoạn này hơi mờ ám thì phải?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức, Thiên Hương môn hành sự luôn luôn bất kể thủ đoạn, tại sao Phong đại nương lại nói thế? Hay là y chỉ cố ý nói như vậy mà thôi?
Hồng Tam Nương và Vi Hàm Tiếu thì mặt mày lộ vẻ kinh ngạc. Hình như Phong đại nương sực cảnh giác lỡ lời, kế đó lại nói tiếp:
- Nhưng... đây cũng là một diệu kế, cần phải do tệ môn chủ quyết định mới được. Trần Gia Lân nói:
- Tại sao vậy?
Phong đại nương nói:
- Nếu như kế này thành công, hắn tự động thượng môn, bây giờ bản trang không có cao thủ đủ bản lãnh đối phó được hắn cả.
Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên nói:
- Để tại hạ đối phó hắn cho. Phong đại nương trầm ngâm nói:
- Tôn khách tìm hắn... có hiềm khích gì vậy? Trần Gia Lân trả lời cho có lệ:
- Đây là mối thù năm xưa, tại hạ muốn từ nơi hắn truy ra tung tích sư phụ hắn. Phong đại nương nói:
- Tôn khách có biết hắn mang ái nhi ký dưỡng tại đâu không? Trần Gia Lân nói:
- Chỉ cần quý môn xuất động đệ tử ra nhiều một chút, lục soát tất cả xóm thuyền chài, ắt phải tìm gặp không sai.
Tổng quản Vi Hàm Tiếu tiếp lời nói:
- Nếu như Ngư Lang biết được sự kiện này, ắt phải trả một giá đắt không sai? Hơn nữa tôn khách bảo rằng hắn đã xuất hiện ở vùng phụ cận, vậy thì có lẽ cả phụ thân hắn cũng đã đến đây...
Trần Gia Lân đưa cặp mắt lạnh lùng quét nhìn y một cái, nghĩ bụng: "Nghe khẩu khí, hình như không phải do đối phương gây nên sự kiện này, vật thì còn ai đánh lừa bắt cóc một tiểu hài nhi thơ dại như thế?"
Phong đại nương ngoái cổ nhìn Vi Hàm Tiếu và Hồng Tam Nương một cái, sau đó nói tiếp:
- Đây là đại sự kiện, hãy để bản nhân trình lên môn chủ định đoạt, mời tôn khách vào thành Nhiêu Châu chờ phúc đáp có được không?
Tức thì Trần Gia Lân lầy làm khó xử, thám thính cả nửa ngày trời chẳng được chút manh mối gì hết, chẳng biết lời nói của đối phương có đáng tin hay không?
Hắn sực cảm thấy rằng mình đã đi sai nước cờ này, đúng ra phải âm thầm do thám mục đích của đối phương chĩa vào người Ngư Lang, mà thân phận của mình là Lãnh Diện Quái Khách...
Hắn suy nghĩ đến đây, nói:
- Cũng được, tại hạ sẽ vào thành chờ đợi tin tức của quý môn, xin cáo từ vậy. Dứt lời, chắp tay xá một xá quay người bỏ đi ngay.
Sau khi Trần Gia Lân đi mất, Hồng Tam Nương nói:
- Đà chủ, thế mà quái khách này lại nghĩ ra cú tuyệt chiêu như vậy, có lẽ y quên mất mấy mạng chết đêm qua, đã vọng tưởng thượng môn cầu hợp tác...
Phong đại nương nói:
- Chúng ta lập tức phi báo hành tung quái khách cho các nơi hay. Vi Hàm Tiếu nói:
- Võ công của quái khách chẳng thua kèm Ngư Lang bao nhiêu, nếu sử dụng y đối phó với hắn chẳng hay sao?
Phong đại nương cau mày nói:
- Quái khách không phải là nhân vật tầm thường, ắt phải do môn chủ định đoạt mới được, có điều lạ rằng tại sao Ngư Lang lại tái xuất hiện, đúng ra hắn đã mất hết võ công rồi kia mà...
Hồng Tam Nương nói:
- Nếu quả thực Ngư Lang chưa mất hết công lực, vậy thì đáng sợ gớm.
Trần Gia Lân đợi đến canh một, hắn mới vào xóm thuyền chài, xuất ra một giá đắt mua lại một bộ trang phục ngư lang, mang theo trong người để phòng bị khi nào cần thiết sẽ đem ra dùng, sau đó lại phi thân chạy về hướng Hoa Nguyệt Biệt Trang.
Vào khoảng canh hai, hắn âm thầm phi thân vượt vào trang viện lục soát các nơi một phen. Quả nhiên không thấy hình bóng Mẫu Đơn lệnh chủ và Bà Dương phu nhân đâu cả. Căn cứ thần tình những người ra vào biệt trang, hắn mới tin rằng quả thật Mẫu Đơn lệnh chủ đã rời khỏi đây, thế nhưng tại sao cả Bà Dương phu nhân cũng đi vắng thì hắn không sao hiểu nổi rồi.
Phong đại nương lẳng lặng ngồi một mình trong điện đường ở hậu viện, chẳng biết y đang suy nghĩ gì mà ngẩn người ra tại đó.
Trần Gia Lân trầm tư giây lát, lập tức thay mặc trang phục ngư lang như trước kia, có điều thiếu một thanh kiếm cùn mà thôi.