Thẩm Hữu Bạch lột đi quần áo của cô, tiện tay vứt dưới giường, tiếp đó lại nắm lấy cằm cô, bắt đầu hôn lưỡi. Dây dưa một lúc lâu, tóc Từ Phẩm Vũ đã hơi ướt, cuối cùng đều là da thịt tiếp xúc với nhau.
[…] (chỗ này có 1 đoạn H nhưng tớ không edit, bạn nào muốn đọc bản đầy đủ thì có thể vào bản convert nhé)
Ánh nến phía trong chụp đèn dường như ngưng kết lại, mặc kệ trên giường từng cơn sóng dâng trào.
Sau khi trở lại đảo Phỉ Châu, đảo mắt cái đã sắp hết năm.
Từ Phẩm Vũ vuốt phẳng phong bì có ghi đơn từ chức, gõ cửa phòng làm việc của Tô Hồng. Nguyên nhân dẫn tới quyết định này chủ yếu là do giữa cô và Thẩm Hữu Bạch chưa công khai quan hệ. Không ngờ giấy không bọc được lửa, chuyện này dưới lời bàn ra tán vào của các nhân viên khách sạn lại thành ảnh hưởng xấu.
Từ Phẩm Vũ là người đầu tiên phát hiện ra mọi chuyện không bình thường, dạo gần đây có rất nhiều người có vẻ kì thị cô, mà người thấy kẻ sang bắt quàng làm họ lại càng nhiều hơn.
Nhờ lời nhắc nhở của Lâm Mẫn Mẫn, cô cũng hiểu rõ rồi, mà hiểu rõ thì càng thấy khó chịu hơn.
Ngoài ra còn xảy ra một việc khiến cô dở khóc dở cười. Theo suy đoán của cô, chắc là mọi người đều cho rằng cô ngủ với Thẩm Hữu Bạch để lên cao, thế là người khác cũng noi theo. Vì thế, một nữ đồng nghiệp nào đó đã đi đến văn phòng Thẩm Hữu Bạch, bên ngoài là đồng phục, bên trong là bikini.
Ngay sau đấy cô này liền bị sa thải, thông báo gửi đến tất cả các phòng ban, viết không chút lưu tình, thật sự rất mất mặt.
Cũng vì chuyện này mà Thẩm Hữu Bạch mới biết bên trong khách sạn đang đồn đại không hay.
Không biết là trùng hợp hay là do anh sắp xếp mà mấy ngày sau chuyện tình cảm của thiếu gia Thẩm Thị đã lên báo.
Theo sát liền bị sa thải, truyền đạt mỗi cái bộ ngành thông báo công văn, viết không chút lưu tình, thực sự khó coi.
Bị phóng viên vây lấy ở bãi đỗ xen, Từ Phẩm Vũ ngơ ngẩn cả người. Với tính cách của Thẩm Hữu Bạch, lẽ ra anh sẽ phòng vèo đi là xong, nhưng anh lại cố nói thêm một câu, “Đây là vị hôn thê của tôi.”
Từ Phẩm Vũ ra khỏi phòng quản lý, đúng lúc gặp người quen tại phòng trực. Cô rót một cốc nước nóng, để trước mặt Lâm Mẫn Mẫn, “Em vừa nghe ngóng ở chỗ chị Tô Hồng rồi, sau này chị sẽ là chủ quản, chúc mừng chị được thăng chức.”
Lâm Mẫn Mẫn nhíu mày, “Thôi đi, làm sao mà tăng cao bằng em được.”
Từ Phẩm Vũ bật cười. Hai người chuyện phiếm vài câu, Lâm Mẫn Mẫn hỏi cô, “Bao giờ em về nhà?”
Từ Phẩm Vũ suy nghĩ một chút rồi nói, “Trước khi hết năm, còn chị thì sao?”
Lâm Mẫn Mẫn lắc đầu, “Chị không về, người xin ở lại trực không có mấy, kiểu gì khách sạn cũng phải tăng lương để giữ người. Chị về cũng chẳng để làm gì, ở lại còn kiếm được thêm một chút.”
Từ Phẩm Vũ nhìn thái độ của cô ta, trong lòng cũng hơi chùng xuống, “Em sẽ gửi quà Tết cho chị, nghĩ xem thích gì thì bảo em.”
Lâm Mẫn Mẫn không khách sáo nói tên một loạt món ăn. Từ Phẩm Vũ cười, đẩy cô ta một cái, “Cho chị ăn no chết luôn.”
Dường như nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt Lâm Mẫn Mẫn sáng lên, “Trước khi đi có thể để lại cho chị một bản chân kinh, nội dung chủ yếu phải làm sao để PK thắng người mẫu, ngồi vững vị trí vợ tổng tài.”
Từ Phẩm Vũ vỗ vai cô ta, “Phải tin tưởng vào chính mình, những cô gái hay lảm nhảm đều có vận may không tệ đâu.”
Đêm đó, Lâm Mẫn Mẫn đặc biệt tiễn cô đến cửa hông khách sạn. Từ Phẩm Vũ lên xe rồi còn ngoái đầu nhìn lại.
Lâm Mẫn Mẫn lạnh đến mức nắm chặt cổ áo, vừa cười vừa phất tay với cô. Trong bóng đêm, tuy cô ta đứng ở chỗ sáng nhưng ánh sáng ấy không đủ chiếu sáng con người.
Còn mấy ngày nữa là qua năm mới, Từ Phẩm Vũ từ Phỉ Châu về thành phố đã được hai tuần. Khách sạn vẫn có hàng đồng việc chồng chất đợi Thẩm Hữu Bạch xử lý nên anh không về đây cùng cô.
Sáng sớm, bên ngoài tuyết bay đầy trời, trên cửa sổ đã kết một tầng sương trắng. Sắp tới ngày phẫu thuật của Trần Thu Nha, Từ Phẩm Vũ đang thu xếp đồ để nhập viện cho bà. Tuyết trắng phau kết thành một tảng lớn rơi từ trên cành cây xuống. Từ Phẩm Vũ nhìn thoáng qua hình ảnh này, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy điện thoại di động đang rung lên.
Cô nghe máy, bên kia là giọng nói trầm ấm mà cô thích đến không kiềm chế được.
Từ Phẩm Vũ cầm điện thoại, vừa đi giày vừa nói với anh, “Chờ em một chút, em thay giày vào đã.”
Thẩm Hữu Bạch từ tốn đáp, “Không cần vội.”
Từ Phẩm Vũ chạy xuống tầng, giữa trời đất trắng xoá, trông thấy bóng lưng thẳng tắp của anh. Cô thở một hơi, tạo thành làn khói mờ bao phủ trước mắt.
P/S: Truyện còn 1 chương nữa là hoàn rồi, cảm ơn các bạn đã cùng lết đến tận bây giờ với tớ.